Vào thứ bảy, Kỷ Cửu đã hoàn thành bài tập về nhà, bắt đầu ở trong phòng để sắp xếp bản thảo thiết kế của mình.
Cô đã vẽ rất nhiều bản thảo thiết kế trong vài năm qua, với năm mươi hoặc sáu mươi bức nằm rải rác, kỹ năng thiết kế của cô đã dần trưởng thành và mơ hồ đã hình thành phong cách độc đáo của riêng cô.
Sau hơn một tiếng đồng hồ, cô cũng tham khảo ý kiến của Văn Nhân, cuối cùng chọn được một bản thiết kế dạ hội gửi làm tác phẩm.
Ngày hôm sau, sau khi tỉnh dậy, tắm rửa sạch sẽ, Kỷ Cửu cầm bản thảo chạy tới phòng làm việc, mở máy tính lên.
Sáng sớm cuối tuần, kênh đăng ký và kênh gửi bài dự thi đã được mở, Kỷ Cửu hoàn thành từng cái một theo quy trình, cuối cùng bấm nộp bài, trên trang hiện lên dòng chữ "Bạn đã nộp thành công", cô mới thở phào một hơi.
Kết quả của cuộc thi sẽ không được công bố cho đến kỳ nghỉ hè, trong thời gian này, Kỷ Cửu tập trung vào việc học, đảm bảo kết quả của bản thân và chú ý đến tiến độ thành lập quỹ từ thiện của Kỷ thị.
Việc thiết lập một quỹ từ thiện không hề đơn giản, quá trình xét duyệt ở giữa rất phức tạp, cần các loại tài liệu chứng nhận, đến thời điểm hoàn thành thì đã đến giữa tháng sáu.
Đợt nắng nóng giữa mùa hè đang đến gần, ánh nắng như thiêu đốt, chói chang, đến cả những hàng cây bên đường bị phơi nắng đến uể oải.
Kể từ lần trước, Kỷ Cửu đã dành chút thời gian để đến gặp các em nhỏ ở Hi Quang vào hàng tháng, với nguồn vốn từ quỹ, môi trường trang thiết bị trong trại trẻ mồ côi đã được cải thiện rất nhiều.
Vì cô nhi viện đã dột nát, thậm chí còn bị dột vào những ngày mưa, Kỷ Cửu đã nhờ Kỷ Lang Thiên giúp Hi Quang xây lại.
Dự án không ngừng đẩy nhanh tiến độ và sẽ được bàn giao vào cuối tháng tám. Hiện tại, nhưng đứa trẻ của Hi Quang phải ở trong sân nhỏ trong một thời gian.
Mùa hè đến, tuy cô nhi viện nằm ở ngoại ô thành phố có cây cối xanh tươi nhưng nhiệt độ vẫn còn cao.
Những năm trước, bọn trẻ biết cô nhi viện không có tiền, cả người toát mồ hôi, cũng không mở miệng hỏi viện trưởng.
Một số trẻ có da dễ bị dị ứng, mồ hôi thấm ướt quần áo, theo thời gian thậm chí còn nóng lên khiến trẻ cảm thấy khó chịu.
Nghĩ rằng trại trẻ mồ côi năm nay cũng đã nhận một em bé mới, Kỷ Cửu đã đặt mua hai chiếc máy điều hòa và gửi chúng đến trại trẻ mồ côi để lắp đặt trước cuối tuần.
Hết giờ nghỉ trưa, nhóm đầu củ cải với đôi mắt ngái ngủ, chợt thấy cả căn phòng se lạnh, lâu lâu lại có một làn gió mát, tò mò nhìn quanh thì thấy trong góc có mấy cái máy điều hòa dạng đứng, sợ hãi kêu lên tiếng.
"Ô ô ô! Thổi một làn gió mát! Thật là mát!"
"Ừm ừm siêu cấp thoải mái."
"Tớ muốn ôm nó ngủ."
Bọn trẻ vây quanh máy điều hòa.
Kỷ Cửu cầm lấy vài miếng dưa hấu vừa cắt, mở rèm đi vào, thấy bọn nhỏ ríu rít như chim, cô hô nhẹ: "Mau tới ăn dưa hấu!"
Bọn nhỏ quay đầu chạy đến.
Một cậu bé chỉ vào máy điều hòa và nhiệt tình nói cho Kỷ Cửu tin vui: "Chị ơi, chúng ta có máy điều hòa rồi! Hahaha! Siêu cấp thoải mái."
Kỷ Cửu cười nói: "Chà, có điều hòa mùa hè không đáng sợ nữa".
Sau khi phát cho bọn trẻ trước mặt xong, Kỷ Cửu nhìn quanh và cuối cùng tìm thấy bóng dáng nhỏ ở chiếc bàn cạnh cửa sổ.
Suy nghĩ một hồi, cô cầm miếng dưa hấu cuối cùng đi tới chỗ cậu: "Nặc Nặc, ăn đi."
Mấy ngày nay đồ ăn trong cô nhi viện đã ngon hơn, Hứa Nặc thân hình vốn gầy gò không đỡ được quần áo, từ từ tăng cân. Có nhiều thịt hơn so với vài tháng trước, trông đáng yêu hơn.
Hứa Nặc nhận miếng dưa hấu, mỉm cười ngọt ngào.
Có lẽ Kỷ Cửu sinh ra là để chơi với trẻ em, sau những ngày làm thân như vậy, Hứa Nặc không từ chối cô nữa, thỉnh thoảng còn chủ động nói vài câu.
Kỷ Cửu thích nhìn thấy những thay đổi như vậy rất vui.
Trạng thái tinh thần của Hứa Nặc ngày càng tốt hơn.
Sẽ không mất nhiều thời gian để bệnh của cậu nhóc trở nên tốt hơn, sau đó cho cậu nhóc đến trường, liền có thể hòa nhập với bạn bè.
Một thời gian sau.
Đã có kết quả thiết kế.
Kỷ Cửu giành giải nhì. Giải nhất là cô gái hai mươi mốt tuổi đến từ Phần Lan, chủ đề thiết kế trang phục của cô ấy là biển băng pha lê, phản ánh những vấn đề môi trường hiện nay rất có ý nghĩa sâu sắc.
Sau khi nhìn thấy tác phẩm của cô ấy, Kỷ Cửu cảm thấy mình thực sự thiếu sót ở một số khía cạnh, mặc dù hơi thất vọng nhưng cô cũng bị thuyết phục bởi kết quả.
Xét cho cùng, đây mới chỉ là lần đầu tiên tham gia và việc vượt qua vòng vây để giành giải nhất không phải là điều dễ dàng. Vẫn còn rất nhiều cơ hội trong tương lai.
Sau kỳ thi cuối kỳ, các học sinh lớp thực nghiệm bắt đầu kỳ nghỉ hè đầu tiên ở trường trung học.
Vào ngày đầu tiên của kỳ nghỉ hè, Kỷ Cửu nhận được một cuộc gọi từ nước ngoài từ Bội Đức La.
Trong điện thoại, mơ hồ nghe thấy Phỉ Lực Khắc Tư nói tiếng Ý.
Kỷ Cửu không thể hiểu tiếng Ý, kiên nhẫn đợi Bội Đức La nói chuyện xong đứa con nghịch ngợm của mình.
Lúc sau.
Bội Đức La nói: "Nine, xin lỗi, Phỉ Lực Khắc Tư gần đây càng ngày càng hoạt bát."
Kỷ Cửu cười ngây ngô: "Không sao đâu, nhất định phải chăm sóc nhóc ấy thật tốt."
Kỷ Cửu chắc cũng đoán được là mục đích Bội Đức La gọi cho cô, ông ấy đã bế quan từ lần trước trở về nước, báo giới bên ngoài đồn rằng Bội Đức La đang chuẩn bị cho một chương trình lớn khác.
Trong thực tế, đúng là có thật.
Văn Nhân từng tiết lộ cho Kỷ Cửu rằng Bội Đức La sẽ thử một phong cách mới trong show biểu diễn thời trang mùa thu năm sau, để đảm bảo chất lượng của trang phục, ông đã không ra khỏi nhà trong vài tháng.
Nghĩ lại, ông ấy rất coi trọng buổi biểu diễn này.
Bội Đức La nói: "Nine, ta có thể nhờ cháu chăm sóc Phỉ Lực Khắc Tư trong hai tháng không? Gần đây thằng bé cứ đòi đến Trung Quốc, ta bận quá nên tìm cháu giúp đỡ."
"Tất nhiên rồi, cháu cũng đã hứa với nhóc ấy, nghỉ hè sẽ đưa nhóc đến Trung Quốc chơi."
"Ồ! Tốt quá rồi, tiểu tử thúi này thực sự quá ồn ào, khiến ta hoàn toàn không tập trung thiết kế được."
Thông qua điện thoại, Kỷ Cửu có thể cảm nhận được ý chán ghét của Bội Đức La không nhịn được cười thành tiếng.
Mấy tháng trước hai cha con tình cảm vô cùng, không ngờ bây giờ lại là kẻ thù của nhau!
Vào ngày thứ ba sau cuộc gọi, Bội Đức La gửi một tin nhắn rằng Phỉ Lực Khắc Tư đã đến sân bay.
Sau khi Kỷ Cửu lắng nghe, cây bút trên tay cô trong tích tắc rơi ra.
Không ngờ Bội Đức La nói xong là hành động liền.
Mới đây đã tới?
Ông già này chán ghét con trai của mình đến mức này?
Mặc dù cảm thấy rất bất ngờ nhưng không thể để Phỉ Lực Khắc Tư một mình ở sân bay, Kỷ Cửu đành cam chịu thay quần áo và ra ngoài.
Không có ai trong phòng khách ngoại trừ dì giúp việc đang quét dọn.
Kỷ Cửu mang giày vào chào một tiếng, không chú ý và quay lại mở cửa đột ngột, đâm vào người nọ.
Ôn Mặc xoa xoa cái cằm đau đớn của mình, có chút tức giận. Nhìn xuống, tên gia hỏa nào đó bật khóc, lửa giận trong lòng nguôi đi.
Hắn bất lực thở dài xoa xoa cái đầu nhỏ: "Mở cửa cũng không cẩn thận, suốt ngày cứ để tớ lo lắng."
Kỷ Cửu mất cảnh giác đập vào cằm Ôn Mặc, tiếng va chạm xương nghe rõ ràng, truyền đến cảm giác đau đớn, lập tức hoảng sợ, nước mắt tràn ra.
Lúc này, nghe được người nọ trách mình, tức giận: "Cậu còn không biết xấu hổ mà nói tớ? Cậu cũng có để ý đâu?"
"Được rồi được rồi, là lỗi của tớ." Hắn nhẹ giọng hỏi: "Đầu có đau không?"
Thực ra, cơn đau đến nhanh và cũng đi nhanh, sau vài lần xoa xoa cũng không cảm thấy đau nhiều.
Nhưng Kỷ Cửu làm sao có thể buông tha hắn, khịt mũi, ậm ừ: "Đoán xem!"
Ôn Mặc cười nhẹ, trong lòng biết rõ không sao cả, liền hỏi đề tài ban đầu: "Bây giờ là giờ ăn trưa, tại sao lại muốn đi ra ngoài?"
Chiều nay hắn và Kỷ Tử Nhiên hẹn nhau đi chơi tennis, tình cờ buổi sáng không có việc gì đến Kỷ gia ăn cơm luôn.
Để có thể được ở gần vợ tương lai, Ôn đại gia đã hoàn toàn vứt bỏ liêm sỉ đến đây ăn chực một bữa, đánh chết cũng không đi.
Suy cho cùng, dù có thể diện đến đâu, vì vợ tương lai từ bỏ liêm sỉ!
Kỷ Cửu không để ý, đi vòng qua hắn, biết nghe lời thì phải đáp: "Ra sân bay đón người."
Ôn Mặc đang cười bỗng chốc cứng lại: "Đón? Từ nước ngoài về?"
Hắn nhớ tới mấy tháng trước, hình như có hai người từ nước ngoài về..
Đó là vào đem hắn chuẩn bị kỹ càng màn pháo hoa xém chút nữa Kỷ Cửu không đến xem được!
Bây giờ nghĩ lại, hắn vẫn nghiến răng căm hận.
Em bé Kỷ Cửu thật thà nói: "Con trai của sư phụ Bội Đức La."
Á à!
Quả nhiên là tình địch!
Ôn Mặc cười lạnh.
Kỷ Cửu buộc dây giày lại, vừa đi chưa được mấy bước, có người túm chặt lại góc áo cô.
Quay đầu nhìn lại.
Ôn Mặc đứng ở trong ánh đèn vàng nhạt, khóe miệng nở nụ cười nhẹ: "Tớ đưa cậu đi."
Kỷ Cửu muốn lắc đầu.
Ôn Mặc mím chặt khóe miệng, mặt không chút thay đổi nói: "Hành lý rất nặng, cậu không mang nỗi."
Lời nói Kỷ Cửu tới bên miệng, cô đành nuốt xuống.
Cô thực sự không biết Phỉ Lực Khắc Tư đã mang theo bao nhiêu thứ, nhưng vì sống trong hai tháng, nên có vài túi quần áo.
Nghĩ đến điều này, Kỷ Cửu cảm thấy cần phải có thêm sức lao động.
Hai người cùng nhau lên xe, chú tài xế hỏi Kỷ Cửu muốn đi đâu.
Kỷ Cửu: "Sân bay quốc tế."
Nói xong liền sửng sốt khi nhìn thấy người tài xế cao lớn.
Không đúng nha, có bác tài xế rồi mà, Ôn Mặc này còn chưa phát dục hết dáng người, có thể khiêng được mấy cái bao?
Kỳ nghỉ hè, nhiều người đi du lịch, lượng khách đến sân bay tăng đột biến.
Kỷ Cửu chiếm một vị trí với tầm nhìn tuyệt vời, chờ Phỉ Lực Khắc Tư từ bên trong bức ra.
Nhìn thoáng qua, Ôn Mặc còn nghiêm túc hơn cô, đôi mắt đen thâm thúy, nhìn chằm chằm lối ra không chớp mắt.
Kỷ Cửu khó hiểu, Ôn Mặc như vậy cứ như tìm ai đó.
Có thể tìm ai chứ?
Đương nhiên là tìm người đẹp ngoại quốc!
Đặc biệt là cái loại cao cao gầy gầy, lớn lên có thập phần xinh đẹp.
Tập trung bắt giữ mục tiêu!
Nếu Ôn Mặc biết được suy nghĩ của Kỷ Cửu, nhất định sẽ trợn mắt khinh thường.
Tất nhiên có rất nhiều người nước ngoài trên các chuyến bay quốc tế từ Ý.
Sau khi máy bay của Phỉ Lực Khắc Tư hạ cánh, rất đông hành khách đã xách túi xách ra khỏi sân bay.
Đôi mắt Ôn Mặc lập tức trở thành tia hồng ngoại quét qua mọi khuôn mặt xa lạ cho đến khi một người nước ngoài tóc vàng nhìn họ cười cười.
Vóc dáng cao một mét tám, mặc bộ quần áo bình thường màu trắng và xanh lam, khí chất mạnh mẽ.
Từ góc độ của Kỷ Cửu, đúng lúc có thể nhìn thấy vóc dáng nhỏ bé phía sau người đàn ông ngoại quốc, đang lảo đảo kéo chiếc vali to gấp đôi mình, đôi chân ngắn ngủn vui sướng huyên náo.
Kỷ Cửu bất giác nhếch lên khóe miệng, đi về phía Phỉ Lực Khắc Tư.
Mà cảnh tượng này rơi vào trong mắt Ôn Mặc, lại sinh ra cảnh tình chàng ý thiếp.
Phút chốc, núi lửa phun trào.
Mẹ nó!
Tiểu Kỷ Cửu, trở về gấp cho lão tử!
Hai chân dài duỗi ra, hai ba bước túm lấy cổ áo sau lưng của Kỷ Cửu, ánh mắt ăn thịt người nhìn về phía vẻ mặt ngơ ngác của Kỷ Cửu, hơi thở gấp gáp, lời nói khó khăn thốt ra: "Cậu.. cậu dám!"
Hồng hạnh xuất trường! *
* Hồng hạnh xuất tường: Dùng để hình dung phụ nữ đã có chồng nhưng còn lăng nhăng với người (Dembuon.vn). Trong đầu Ôn Mặc có một khoảng trống, hắn tức giận đến đau gan đau lòng, hai mắt nổi lên tơ máu, nắm đấm khẽ run lên.
Muốn đánh ai đó, nhưng lại không đánh được.
Đúng lúc này, một giọng nói ngọt ngào truyền đến: "Chị ơi! Em đến rồi!"
Ôn Mặc: "?"
Quay đầu đi, một chiếc mũ len nhỏ chỉ dài đến thắt lưng đã lao tới.
Kỷ Cửu vội vàng thoát khỏi giam cầm của Ôn Mặc, cúi người ôm tiểu đại bác trong tay: "Phỉ Lực Khắc Tư, đã lâu không gặp."
Phỉ Lực Khắc Tư ngẩng đầu vui mừng kêu lên.
Kỷ Cửu nhìn người nào đó đang đứng ngây người, cau mày không vui: "Vừa rồi sao cậu lại kéo cổ áo của tớ?"
Yên lặng bỏ qua một bên tầm mắt, khụ khụ nói: "Sợ cậu đụng trúng người khác."
Cô nghiêm túc nghi ngờ tính xác thực của câu nói này. Do đông người xung quanh nên cô cũng không nói gì, ném va li cho hắn: "Hành lý giao cho cậu."
Ôn Mặc vẫn còn áy náy, mém chút nữa đã trách oan Kỷ Cửu, trái tim đập lên đập xuống, bên tai hồng hồng nóng lên.
Ôn đại gia chột dạ nhanh tay che hai lỗ tai của mình lại, buông xuống ánh mắt nhẹ nhàng.
Sau một lúc lâu.
Nhìn hai người trước mặt một lớn một nhỏ, giữa môi thở ra một hơi dài.
Thậy là may.
Sợ bóng sợ gió một hồi.
Nghĩ lại thì..
Mẹ nó, hù chết lão tử rồi!