Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi

Chương 132

Chương 132

Thịnh Sóc Thành nhìn cô, ánh mắt nghiêm túc: “Ở Bắc Thành, còn có Hải Âm cũng có triển vọng phát triển rất tốt.”

Giang Nguyệt nhanh chóng nở nụ cười: “Nhưng nghệ sĩ của Hải Âm không may mắn như tôi, lại có thể khiến ngài nợ một ân tình, đúng không?”

Bữa cơm này ăn rất thoải mái, Thịnh Sóc Thành vốn rất ít nói, hôm nay cũng hiếm khi có thể chủ động trò chuyện với Giang Nguyệt, thỉnh thoảng còn sẽ kiên nhẫn lắng nghe cô nói.

Chờ bữa cơm này kết thúc, Giang Nguyệt rút khăn giấy ra lau khóe miệng, kéo đề tài trở lại:

“Về yêu cầu của tôi, Thịnh tổng có thể cân nhắc cẩn thận. Tôi tin tưởng, cho dù không có phần ân tình này của tôi và ngài, Giang San cũng là một lựa chọn không tồi đối với ngài.”

Thịnh Sóc Thành nhìn cô, cười khẽ một tiếng: “Giang tiểu thư, con người đều rất ích kỷ. Tôi cho cô ân tình, cô cũng không nên dùng nó để giúp đỡ người khác.”

Ngụ ý, là khuyên cô nên đưa ra một điều kiện cho mình, thay vì cố gắng hết sức cho một công ty không liên quan gì đến cô.

“Ngài làm sao biết đây không phải là tôi đang tự giúp mình?”

Giang Nguyệt rất xinh đẹp, khi cười rộ lên càng đẹp hơn nữa. Hai lúm đồng tiền nhỏ như đang đâm thẳng vào lòng người khác.

Thái dương của Thịnh Sóc Thành hơi giật giật. Cánh tay ông đặt trên mặt bàn, ngón trỏ uốn cong gõ gõ lên mặt bàn, trên lông mày lộ ra trầm ổn cùng lạnh nhạt:

“Giang tiểu thư, tôi rất ít khi muốn kết bạn với người trẻ tuổi, cô là một ngoại lệ.”

Giang Nguyệt lập tức thẳng lưng.

“Nhưng… thật xin lỗi!”

Trong nháy mắt, tất cả hy vọng trong đầu Giang Nguyệt giờ phút này chỉ còn lại trống rỗng.

Khi ra khỏi nhà hàng, khuôn mặt của Giang Nguyệt vẫn trắng bệch.

Cô không nghĩ ra rốt cuộc là vừa rồi xảy ra vấn đề gì, vì sao cuối cùng Thịnh Sóc Thành lại từ chối yêu cầu của cô.

Trong đầu cô vô số lần nhớ lại mỗi một câu vừa rồi cùng Thịnh Sóc Thành nói, đều không nghĩ ra vấn đề.

Không biết từ lúc nào, Bắc Thành lại có tuyết rơi.

Bước chân của Giang Nguyệt có chút mông lung, luôn cảm thấy tất cả những gì vừa rồi đều là một giấc mộng không thực tế.

Thịnh Sóc Thành đầu tiên nhìn như đáp ứng cô, nhưng vào thời điểm cuối cùng lại thẳng thừng cự tuyệt.

Cô có lẽ nên sớm đoán được, chút công phu mèo ba chân của mình không phải là đối thủ của Thịnh Sóc Thành.

Giang Nguyệt kéo cổ áo khoác, không muốn để bông tuyết cùng gió lạnh thổi vào, cúi đầu đi về phía trước.

Người đàn ông dáng người cao thẳng, giờ phút này thờ ơ tựa vào trước cửa xe, đôi mắt nhàn nhạt rơi vào trên người cô.

Trên mặt đất đã tích tụ một tầng tuyết mỏng, chân giẫm lên mặt đất, phát ra tiếng đạp tuyết “kẽo kẹt”.

“Giang Nguyệt.”

Giọng nói của người đàn ông rất dễ nhận ra, trong đêm tuyết càng trở nên trầm ấm dễ nghe.

Bình Luận (0)
Comment