Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi

Chương 349

Chương 349

Giang Nguyệt và Trần Tư Tề công khai yêu đương đã là chuyện ai cũng biết.

Nhưng dù như vậy, nghe Tần Di Di trêu chọc lúc này cũng khiến người ta cảm thấy vô cùng khó chịu.

Không đợi Giang Nguyệt mở miệng, Hứa Ngôn Sâm đã lên tiếng trước: “Bé trà xanh, người khác có tay có chân, đương nhiên có thể tự đi xe tới đây.”

“Còn cô, không có đàn ông chở thì có phải đi cũng không nổi nữa, đúng không?”

Sắc mặt Tần Di Di chợt hiện lên vẻ quẫn bách, sau đó lại lui về phía sau hai bước đến bên cạnh Tiêu Kỳ Nhiên.

“Ôi chao, ông chủ thích uống trà cũng tới đây sao?”

Hứa Ngôn Sâm nhìn thấy Tiêu Kỳ Nhiên nhất thời vui vẻ: “Để tôi nhắc nhở hai vị một chút, đây là studio, không phải quán trà. Mọi người ở đây để làm việc, không phải để uống trà.”

Hứa Ngôn Sâm nhìn không vừa mắt Tần Di Di, mỗi lần hai người gặp mặt đều phải đối đầu nhau.

Bầu không khí đột nhiên trở nên rất kỳ lạ.

Tiêu Kỳ Nhiên dừng một chút, nói một cách hời hợt: “Di Di, chuẩn bị làm việc đi, tôi ở cửa chờ em.”

Giọng điệu rất nghiêm túc nhưng không mất đi sự chiều chuộng.

Giang Nguyệt đứng ở trước mặt anh, lúc này vẫn giữ nguyên vẻ mặt vô cảm, gật đầu chào hỏi, như thể tình cảm dịu dàng mấy ngày trước giữa hai người họ không hề tồn tại.

Hai người duy trì sự ăn ý vừa phải.

Tính Hứa Ngôn Sâm thẳng thắng, lười nói chuyện vòng vo với họ, xoay người đến khu vực quay để chuẩn bị hướng dẫn.

Chỗ này chỉ còn lại Giang Nguyệt và Tiêu Kỳ Nhiên.

“Tiêu tổng, tôi cũng phải đi thay quần áo đây.”

Giang Nguyệt mặc một chiếc áo khoác lông mỏng, mái tóc dài tùy ý vén lên, cô hơi giơ tay lên, vén những lọn tóc lòa xòa ra sau tai.

Trên mặt là nụ cười hoàn hảo không có chút sơ hở.

“Giang Nguyệt, cô có gì muốn nói với tôi không?”

Ánh mắt người đàn ông rất sâu, như thể đang muốn nhìn thấy cảm xúc khác từ trong mắt của Giang Nguyệt.

Nhưng đôi mắt cô trong suốt sạch sẽ, dưới ánh đèn cũng rất xinh đẹp, quan trọng nhất là bên trong không có gì khác ngoài sự thản nhiên.

Giang Nguyệt cười một tiếng: “Có.”

Tiêu Kỳ Nhiên nhìn chằm chằm vào đôi mắt sáng ngời của cô.

“Cảm ơn Tiêu tổng đã tặng tôi món quà bồi thường.” Giang Nguyệt cười rạng rỡ, khóe miệng cong lên vừa phải: “Tôi rất vui khi có được Thụy Uyển là bất động sản đầu tiên thuộc về tôi.”

Cô nói trái với lòng, nhưng lại rất chân thành.

Nhìn không ra vẻ trái lòng.

Tiêu Kỳ Nhiên bình tĩnh nhìn cô một lúc lâu, cuối cùng thu hồi tầm mắt, không nhìn cô nữa.

Giang Nguyệt cũng thức thời rời đi, vào phòng thay đồ.

Bình Luận (0)
Comment