Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi

Chương 583

Chương 583

Đây là ý bảo cô cho anh ăn?

Giang Nguyệt nhắm mắt lại, nghĩ đến việc hạt dẻ bóc cũng bóc xong rồi, chỉ còn cách lấy được mười triệu một bước, cô lấy tay đưa hạt dẻ đến bên miệng Tiêu Kỳ Nhiên:

“Há miệng.”

Ánh mắt Tiêu Kỳ Nhiên lướt qua mặt Giang Nguyệt, bỗng nhiên một tay nắm lấy cổ tay cô, vừa đưa hạt dẻ vào miệng, lại vừa ngậm ngón tay của cô.

Giang Nguyệt dừng một chút, muốn thu tay về, nhưng người đàn ông lại không buông cô ra, ngược lại chậm rãi nhẹ nhàng hôn lên ngón tay cô.

Từng cái một.

Khiến cô run rẩy.

Động tác của anh vô cùng tao nhã, càng giống như đang hành lễ hôn tay với cô.

Chờ hôn xong, Tiêu Kỳ Nhiên ngước mắt nhìn gương mặt đỏ ửng của người phụ nữ, khẽ cười:

“Rất ngon, lột thêm một cái nữa.”

Trên mặt Giang Nguyệt không có biểu tình gì, giống như là không bị hành động vừa rồi làm ảnh hưởng, nhưng ngón tay tiếp tục lột vỏ hạt dẻ của cô đang không ngừng run rẩy, làm lộ vài phần tâm tình bối rối của cô.

Cô lột được một nửa, bỗng nhiên ý thức được mình đã bị lời nói của anh dẫn dắt.

Người đàn ông xấu xa này chính là đến đây để đùa giỡn người khác, cô còn lột cái gì nữa?

Giang Nguyệt nhíu chặt chân mày, không chút do dự đem hạt dẻ trong tay ném trở lại trong túi, nhét chúng ngược vào trong ngực Tiêu Kỳ Nhiên, sau đó liền đứng dậy rời đi.

Thật là một tên biến thái!

Thấy Giang Nguyệt muốn chạy trốn, ánh mắt Tiêu Kỳ Nhiên liền trầm xuống, lập tức đứng lên, tiến lên phía trước một bước, bàn tay nắm chặt cổ tay cô, kéo cô sang một bên.

Không muốn tiếp xúc với anh, cổ tay Giang Nguyệt dùng sức giãy giụa, đối phương cũng thức thời buông tay, chỉ là ánh mắt sâu hơn vài phần:

“Cứ như vậy không muốn ở cùng một chỗ với tôi?”

Rõ ràng vừa rồi còn cùng Lục Triển Ti nói chuyện rất vui vẻ lâu như vậy, vậy mà đổi là anh thì lại không được?

Giang Nguyệt im lặng không lên tiếng.

Tất nhiên là cô không muốn.

Cô không muốn cùng Tiêu Kỳ Nhiên nói nhiều, thậm chí một chữ cũng không, nhìn thấy anh buông mình ra, cô cũng không quay đầu lại mà lập tức xoay người rời đi.

Bước chân cũng rõ ràng nhanh hơn một chút, muốn vứt bỏ người phía sau.

Tiêu Kỳ Nhiên dáng người cao to, chân dài, không nhanh không chậm xuyên qua đám đông, đi theo phía sau cô.

Giang Nguyệt cố nén cảm xúc, trực tiếp đi thẳng về phía trước, nhưng vẫn có thể cảm giác được phía sau đang có một ánh mắt dò xét dán lên người cô, rốt cục không thể nhịn được dừng chân lại, mạnh mẽ xoay người:

“Tiêu tổng không có việc gì làm sao?”

Thấy Giang Nguyệt rốt cục cũng không còn ‘chạy trốn’ nữa, Tiêu Kỳ Nhiên nhướng mày:

“Cô có thể tản bộ bên bờ sông, tại sao tôi lại không thể? Dòng sông này là của gia đình cô à?”

Bình Luận (0)
Comment