Bà cụ giả vờ lơ đễnh liếc qua, ai ngờ cả bà cụ Tô và Tô Tử Lâm đều đang nhìn mình chằm chằm.
“…”
Bà ta không cam lòng nhưng không dám mạo hiểm, cuối cùng đành phải đứng dậy nói: “Haiz, bà chỉ thấy hai đứa tuổi xêm xêm cháu trai mình nên mới vậy, làm gì có lừa các cháu, không tin thì thôi!”
Nói xong thì vội vã chạy biến.
Kỷ Trường cười khẩy: “Túc Bảo, con chờ ở đây nhé, sư phụ bám theo bà ta xem thử tình hình thế nào.”
Túc Bảo gật đầu.
…
Trong phòng phẫu thuật, Tô Tử Tích đã ngấm thuốc tê, ngủ mê man rồi.
Một cô y tá kiểm tra cả người cậu bé thì phát hiện lá bùa hộ mệnh nơi cổ tay.
Lúc làm phẫu thuật phải nghiêm khắc tuân theo quy định kháng khuẩn, không cho phép đeo các loại trang sức, bình thường cũng hay có bệnh nhân đeo bùa hộ mệnh, các y tá sẽ tháo xuống, bỏ hết vào trong hộp quản lý đồ dùng.
Bùa bình an đeo rất chặt, y tá không dám tùy tiện cắt đồ của người ta, phòng giải phẫu xảy ra rất nhiều chuyện ly kỳ, có bà vợ phải sinh mổ, em bé sắp ngừng thở rồi, ông chồng lại yêu cầu nhất định phải hạ dao lúc mấy giờ mấy phút đó, còn phải quay video lại cho anh ta.
Hơn nữa, phẫu thuật cần cắt quần áo bệnh nhân, người nhà lại ồn ào nói bộ quần áo đấy tận mấy vạn tệ, đòi bác sĩ phải bồi thường.
Vậy nên y tá tốn mấy phút mới tháo được lá bùa bình an xuống, đặt sang bên cạnh.
Trong nháy mắt đó, số mệnh vốn đang được bảo vệ của Tô Tử Tích bỗng dưng bị hút ra ngoài, không ngừng tập trung hết về một phía…
Mấy quỷ hồn lơ lửng xung quanh xúm lại.
“Xảy ra chuyện gì thế, chậc chậc thằng nhóc này, tấm bùa hộ mệnh đó lợi hại thật.”
“Đúng vậy, nhìn da thịt non mịn này đi, xem ra gia cảnh nó không tệ, để ta thử coi có bám vào người nó được không.”
“Ta cũng muốn thử.”
Đám quỷ tranh nhau bon chen đến gần Tô Tử Tích.
Tô Tử Tích đang ngủ mê man, không có ý thức tự chủ, cậu chỉ cảm thấy bên tai vô cùng ầm ĩ, có tiếng tạp nham lẫn tiếng nói chuyện.
Sau đó cơ thể bất ngờ lạnh đi nhưng cậu không thể nào nhúc nhích.
Bác sĩ mổ chính rất vững vàng, tất cả đều đang diễn ra trơn tru thì ngay bước then chốt, mạch máu nơi đó bỗng sưng lên rồi vỡ, máu tươi phun trào.
Phòng phẫu thuật lập tức rơi vào trạng thái căng thẳng!
Đàn anh Tô Ý Thâm ngạc nhiên, không thể nào, tỷ lệ chỉ có năm phần trăm mà cũng rơi xuống đầu mình á?
Tình huống này không có khả năng xuất hiện mới đúng… Bác sĩ mổ chính toát hết mồ hôi lạnh.
Ở nơi không ai nhìn thấy, quỷ ảnh lượn lờ quanh Tô Tử Tích.
“Ha, thằng nhóc này sắp ngỏm rồi, đến giúp nó một tay đê! Kéo ra ngoài…”
“Mắt mũi bị sao thế, đây mà gọi là sắp ngỏm à? Giờ mà lôi thì chỉ lôi được nửa cái hồn phách thôi, nó sẽ biến thành kẻ ngu đấy.”
“Anh bạn nhỏ, hi hi, đến đây đi, chúng ta cùng chơi đùa nào! Đến đây đi~”
Tay chân Tô Tử Tích lạnh dần, huyết áp cũng tụt xuống.