Tô Tử Du cảnh giác nhìn về phía bà lão, lui về phía sau hai bước lớn tiếng nói: “Bà đừng có tới đây!”
Vừa nói, cậu vừa lấy điện thoại di động ra chuẩn bị gọi người tới.
Ánh mắt bà lão lạnh lẽo, lập tức giơ bình xịt nhỏ lên, không chút nghĩ ngợi nhấn vòi phun, tạm thời cứ quật ngã Tô Tử Du trước rồi hẵng nói tiếp!
Cậu bé này lớn hơn một chút, tính cảnh giác khá cao, cũng biết gọi điện thoại, không dễ giải quyết.
Nhưng cô nhóc kia lại trông vô cùng đơn giản mềm yếu, có thể quật ngã một cách dễ dàng.
Đang nghĩ như vậy, đột nhiên cửa sổ rầm một tiếng, bị một trận gió thổi bay.
Thuốc mê phun ra ngoài bị gió thổi đi, toàn bộ đều hất lên mặt bà lão.
Bà lão: “!!”
Quỷ xui xẻo nhảy từ ngoài cửa sổ vào trong giống như Tarzan, miệng kêu to “Woohoo~ đuổi kịp rồi!”
Bà lão không thể nghĩ ra được là tại sao mình lại xui xẻo như vậy, con mẹ nó như vậy mà cũng được à?
Bà ta trừng mắt, cứ mơ hồ mông lung ngã xuống như vậy.
Túc Bảo ngẩn người, không có cơ hội cho bé biểu hiện…?
Kỷ Trường chỉ vào một hình nộm trong đó, nói: “Túc Bảo, đốt nó đi!”
Túc Bảo vội vàng hoàn hồn, lấy ra một tấm bùa, dán lên trên hình nộm.
Phần phật một tiếng… Ngọn lửa màu xanh lá cây bùng lên, nháy mắt đã thiêu rụi tên tuổi và bát tự của Tô Tử Tích được đính trên người hình nộm bằng rơm sạch sẽ.
Tô Tử Du há miệng th ở dốc.
Cuối cùng vẫn là em gái của cậu lợi hại, đốt lửa giữa không trung, ngầu vãi đạn!
Sau khi Túc Bảo đốt hình nộm kia xong, lại nhìn về phía ba hình nộm bằng rơm khác.
Bé không chần chừ chút nào, cầm lên đốt hết.
Lúc này bé hiểu rất rõ…
Đốt những hình nộm bằng rơm này đi, có lẽ em trai nhỏ này sẽ không sống nổi nữa.
Nhưng… Nếu muốn cứu em trai nhỏ này, cái giá phải trả là tính mạng của anh Tử Tích của bé.
Như vậy bé sẽ không chút do dự lựa chọn bảo vệ anh Tử Tích…
Sau khi đốt hình nộm xong, phản phệ báo ứng lên người bà lão, bà ta chỉ cảm thấy lồ ng ngực đau xót, giống như bị người ta cắm một cây đao xuống vậy.
Bà ta lập tức tỉnh táo lại, vừa hay nhìn thấy Túc Bảo đang thiêu hủy mấy hình nộm kia.
Bà ta lập tức nóng nảy, những hình nộm này… Đều là mệnh của cháu trai bà ta đó!
Sao con nhóc này lại có thể như vậy, bé đã biết tới mượn mệnh, vậy chắc chắn cũng biết làm như vậy sẽ hại chết cháu trai của bà ta!
“Không… Đừng mà!” Bà cụ kêu to, nhưng chẳng giải quyết được gì.
Bà ta ôm ngực, ngã xuống đất khóc rống: “Sao mày lại có thể như vậy, mày làm như thế là muốn hại chết cháu của tao, sao mày có thể ích kỷ như vậy chứ!”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Túc Bảo vô cùng bình tĩnh, biết anh Tử Tích không sao nữa rồi, trái tim đang treo lơ lửng cũng thả xuống.
Bé mím môi nói: “Bà cũng hại tính mạng anh trai của con, chẳng lẽ bà không ích kỷ sao?”