Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm

Chương 1109

Huyền Linh nhảy xuống khỏi bệ cửa sổ, nó meo meo cọ cọ vào chân Túc Bảo, âm thanh vừa mềm mại vừa êm tai, giống như đang làm nũng vậy.

Túc Bảo hỏi: “Em chưa ăn cơm sao? Vừa rồi bà ngoại làm cho em cơm cá tuyết đó nhưng không thấy em đâu!”

Lỗ tai Huyền Linh dựng lên.

Cá tuyết?

Nó lập tức chạy ra ngoài.

Ngồi xổm cả ngày nó đã rất đói rồi, thiếu chút nữa nó không nhịn được mà ăn luôn Tiểu Ngũ.

Tiểu Ngũ run rẩy đứng trên nhánh cây của mình, mặt chim đần thối.

Túc Bảo ngồi xổm bên cạnh nó hỏi: “Tiểu Ngũ, cô không đói bụng sao? Cô ăn gì chưa?”

Tiểu Ngũ lại nhắc lại: “Tê, tê!”


Nó muốn từ từ.

Túc Bảo thấy dáng vẻ run rẩy không ngừng của nó thì cầm một nắm thóc lên để trong lòng bàn tay để Tiểu Ngũ ăn.

Tiểu Ngũ vừa run rẩy vừa mổ thóc ăn.

Sau này nó không tiếp tục so tư thế hành quân với con mèo chết tiệt kia nữa đâu!

Nó phải bay lên cây, cho con mèo kia chịu chết!

Túc Bảo vừa cho Tiểu Ngũ ăn thì nghe thấy tiếng gõ cửa phòng, Tô Dĩnh Nhạc bước vào.

“Cậu ba?” Túc Bảo thắc mắc: “Sao thế ạ?”

Tô Dĩnh Nhạc đã tắm rửa chuyển sang đồ ở nhà, không ai thấy sau cổ anh có một ấn kí người giấy mờ mờ…

Mắt anh hiện lên một tia sáng xanh nhưng nhanh chóng biến mất.


Tay Tô Dĩnh Nhạc cầm một cốc nước trái cây, dịu dàng nói: “Bà ngoại làm cho con một cốc nước trái cây, cậu ba mang lên cho con.”

Anh đặt nước trái cây lên bàn.

Túc Bảo vui vẻ chạy từng bước nhỏ lại gần, mặc dù bụng của bé đã no đến hơi căng rồi, nhưng uống thêm ly nước trái cây nữa chắc cũng không sao.

Tô Dĩnh Nhạc nhìn bé uống nước trái cây ừng ực, dáng vẻ chuyên chú cầm ly nước thật sự rất giống với Ngọc Nhi hồi nhỏ.

Anh ngồi một bên, khó hiểu hỏi: “Túc Bảo à, trên đời này thật sự có nhiều quỷ như vậy sao?”

Ngày mười bốn tháng bảy, anh gặp lại người em gái Tô Cẩm Ngọc đã chết của mình. Cô và hắn tâm sự với nhau hồi lâu, nhưng còn chưa đến được nửa đêm đã phải trơ mắt nhìn cô từ từ biến mất…

Hồi đó, anh cảm thấy, chỉ cần được nhìn thấy em gái, dù thế giới quan có vỡ nát cũng chẳng sao, thậm chí, mấy hôm nay, cứ lúc nào rảnh là anh lại điên cuồng tìm đọc những quyển sách nói về huyền học.

Nhưng cuộc sống cứ thế trôi qua, ngày nào anh cũng bay trên bầu trời cách mặt đất mười nghìn mét, cảnh tượng hôm mười bốn tháng bảy đó càng khiến anh thấy hoảng, thậm chí ngày sau anh cứ nghi răng đó chỉ là một giấc mơ.

Tới tận hôm nay…

Hệt như những giấc mộng lúc trước bỗng chốc hóa thành sự thật.

Túc Bảo trả lời: “Trên đời này quỷ nhiều giống như người vậy á, nhưng quỷ ở nhân gian thì không nhiều tới thế đâu ạ.”

Bình Luận (0)
Comment