Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm

Chương 1137

Mộc Quy Phàm không thể nhớ lần cuối cùng mình thất bại là khi nào.

Trần Thương Vũ này, quả thực khá lợi hại!

Trên máy bay.

Trần Thương Vũ vẫn chưa hết hoảng sợ.

Tuy hắn được các đệ tử coi như một vị thần, mọi người trong giới mê tín thì đều kính cẩn gọi hắn là Trần đại sư.

Nhưng, Trần Thương Vũ quả thực rất sợ chết nên luôn sống rất thận trọng.

“Lên máy bay rồi, sẽ ổn thôi.”

Hắn không rõ mình đã chọc giận ai, nhưng đối phương rất lợi hại.

Ấy nhưng, dù mạnh đến đâu thì cũng chỉ giới hạn ở Long quốc mà thôi.

Đối phương không thể lợi hại đến mức vươn tay bắt hắn khi hắn đang ở nước ngoài!


Sau khi bình tĩnh lại, Trần Thương Vũ cảm thấy vô cùng xấu hổ khi nhớ lại cảnh tượng vội vàng chạy trốn ban nãy, càng nghĩ, sắc mặt hắn càng trở nên xấu xí.

Đây chính là nhược điểm của việc có người giỏi hơn hắn!

Một ngày nào đó, hắn sẽ đứng trên tất cả mọi người và không ai có thể động vào hắn….

Trần Thương Vũ nghĩ như vậy rồi tiếp tục bấm ngón tay bói quẻ.

Kết quả là, tai họa này vẫn chưa qua khỏi.

“…”

Chết tiệt… người đó thực sự có thể vươn ra nước ngoài sao???

Trần Thương Vũ cau mày, trước tiên giả vờ như quần áo của mình bị đồ uống làm ướt, sau đó trả tiền để mua một bộ quần áo khác của hành khách trên máy bay.

Vì sợ vừa xuống máy bay sẽ bị bắt nên trước khi rời khoang hành khách, hắn đã dùng hình nộm giấy mà hắn luôn ngậm dưới lưỡi.


Dù thuộc hạ của Mộc Quy Phàm ở Điểu Thành có mạnh đến đâu thì họ cũng không bao giờ nghĩ rằng họ sẽ gặp loại người như Trần Thương Vũ. Kết quả là, Trần Thương Vũ lại trốn thoát.

Ba giờ sau, Mộc Quy Phàm nhận được cuộc gọi thông báo không tìm thấy người, sau khi kiểm tra tất cả thông tin hành khách, Trần Thương Vũ đã rời đi từ lâu.

Mộc Quy Phàm chán nản và rất không vui – Anh thất bại rồi!

Dù sao Điểu Thành cũng không thuộc Long Quốc, người của anh không thể lập tức điều tra camera, sau khi Trần Thương Vũ đổi máy bay thêm vài lần nữa, anh sẽ hoàn toàn mất dấu hắn.

Vạn Đảo an ủi: “Gia chủ, trốn thoát hôm nay nhưng sao thoát được ngày mai, kiểu gì chúng ta cũng bắt được hắn mà.”

Mộc Quy Phàm trầm mặc, cuối cùng nói: “Chúng ta về đi.”

Ba Mộc đang rất khó chịu, anh như một vị thần trong lòng cô bé con nhà anh… Lần này thì hình tượng của anh sắp sụp đổ rồi.

Chắc chắn cô bé con sẽ thất vọng…

Anh buồn quá.

**

Ăn cơm xong, Túc Bảo trở về phòng thì đột nhiên nhìn thấy một bóng người, sư phụ đã về!

Bé vui mừng khôn xiết, vui vẻ lao về phía trước: “Sư phụ, con nhớ người quá!”

Bình Luận (0)
Comment