Tay còn lại của anh thản nhiên đặt lên đầu con chó hoang mà anh nhặt được trên đường về từ nhà bà Phạm.
Con chó hoang không dám nhúc nhích.
Nó lặng lẽ nhìn người đến kẻ đi, ánh mắt thoáng hiện sự rụt rè và thê lương.
Hầu hết những chú chó đến gặp bác sĩ đều được chủ nhân ôm vào lòng, các chủ nhân đều rất thương thú cưng của mình, những thú cưng kia cũng vô cùng dễ thương và mềm mại, lông sạch đẹp.
Điều này làm con chó hoang nhớ lại quá khứ, nó cũng từng được chủ nhân của nó ôm như thế này.
Nhưng một ngày nọ, chủ nhân lái xe đưa nó đi lượn. Nó tưởng chủ nhân đang dắt đi chơi nên vui vẻ chạy ra ngoài.
Khi quay lại, trông thấy xe của chủ nhân đang lao đi, nó đuổi theo nhưng không kịp.
Sau đó nó bị lạc và không bao giờ tìm được đường về nhà.
Nó nghĩ chắc chắn chủ nhân đã quên rằng nó chưa lên xe nên mới rời đi một mình như vậy, nhất định không phải cố ý…
Đôi mắt của con chó hoang khẽ động rồi dần trở nên ảm đạm.
Mộc Quy Phàm đặt lòng bàn tay lên đầu con chó hoang như đang gác tay lên miếng đệm tay, bình tĩnh nói: “Đừng nhúc nhích, lát nữa tao sẽ đưa mày đi tắm.”
Con chó hoang thật sự bất động, thỉnh thoảng lại liếc nhanh về phía Mộc Quy Phàm, rồi nhìn về phía Túc Bảo.
Một cô gái xinh đẹp trong đại sảnh vươn cổ nhìn xung quanh, chẳng mấy chốc đã tìm thấy Mộc Quy Phàm.
Anh có ngoại hình nổi bật và rất cao, ngay cả khi ngồi xuống anh ấy cũng cao hơn những người khác.
Đáy mắt cô gái chất chứa niềm vui, cô ta nhanh chóng điều chỉnh nét mặt như đang lo lắng.
“A… hai người ở đây à! Con chó thế nào rồi? Nó vẫn ổn chứ? Bác sĩ đã nói gì?”
Vừa nói, cô gái vừa nhìn vào phòng cấp cứu với ánh mắt lo lắng.
Mộc Quy Phàm lấy tay xoa đầu con chó hoang.
Anh ngước mắt lên, lạnh lùng nhìn cô gái: “Cô tên gì?”
Con chó cảm nhận được sát ý, chân nó không khỏi run rẩy.
Cô gái ngơ ngác nói: “Tôi là Bạch San San, anh gọi San San là được.”
Ngoài mặt cô ta trưng ra vẻ ngạc nhiên đáng yêu, thực ra trong lòng đang hét lên ‘anh ấy đã hỏi tên mình kìa! Anh ấy đã để ý đến mình! Ahhh…’
Lúc này, Bạch San San gần như quên mất sự tồn tại của con chó, cô ta ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Mộc Quy Phàm, tiếp tục nhìn phòng cấp cứu với vẻ mặt lo lắng.
“Ôi, sao con chó ngoan lại ăn phải đồ có độc vậy nhỉ? Bây giờ nhiều người thiếu đạo đức quá.”
“Lần trước ở gần chung cư, em còn trông thấy một bác gái đang quăng chuột bị đánh thuốc chết ra ven đường, bác gái nói lũ chó hoang quá phiền toái nên muốn giết hết chúng…”
Bạch San San tức giận nói một mình, khi quay lại chỉ thấy Mộc Quy Phàm đang nhìn thẳng không hề liếc mắt về phía cô ta, khuôn mặt lạnh lùng của anh càng thêm thu hút.
Cô gái bị mê hoặc đến nỗi lắp bắp hỏi: “Anh nói đúng không… sao những người đó có thể làm ra việc độc ác như vậy… Em đã ngăn cản bác gái kia ngay lúc đó…”