Hân Hân và Tô Tử Du bị đẩy ra nhe răng trợn mắt.
“Dượng, đưa hũ tro cốt cho con đi!” Tô Tử Du lấy được hũ tro cốt xong lập tức chạy.
Hân Hân chạy ở phía sau: “Dì Ngô! Cuốc đâu! Xẻng đâu! Đưa cho con!”
Tô Tử Chiến đi phía sau: “…”
Ấu trĩ như vậy sao?
Cố Tiểu Bát nghe thấy tiếng động vừa từ phòng đi ra: “…”
Đến mức đó sao?
Trong rừng cây phía sau vườn hoa nhà họ Tô.
Tô Tử Du, Hân Hân, Cố Tiểu Bát và Tô Tử Chiến, mỗi người cầm một cái xẻng của riêng mình. . Truyện Trọng Sinh
Tô Tử Du và Hân Hân đào rất nhanh.
Cố Tiểu Bát cảm thấy cạn lời, cái này thì có gì hay mà tranh nhau?
Nhưng sau khi cô bé gia nhập lại phát hiện, sao mình có thể thua được?
Một người bắt ma giỏi như cô bé mà lại thua đào hố?
Không thể nào!
Thế là Cố Tiểu Bát cũng càng đào càng nhanh.
Chỉ còn lại Tô Tử Chiến lạnh nhạt đứng một bên, loại chuyện không tao nhã này còn lâu cậu mới làm, nguyên tắc của cậu không thể lay động được!
Bà cụ Tô không biết nói gì: “Sớm biết mấy đứa thích đào hố như vậy thì mấy luống rau phía sau của bà đã để cho mấy đứa đào rồi.”
May mà không cho mấy đứa nhỏ dùng cuốc.
Nếu không với sức lực này cũng đủ để trực tiếp đập nát đầu người đối diện rồi.
Túc Bảo ôm hũ tro cốt của con chó, ngây người mà nhìn cảnh này.
“Oa… Các anh các chị thật lợi hại!” Cô bé vui vẻ nói: “Cố lên! Cố lên!”
Túc Bảo vội vàng lấy kẹo trong túi ra.
Trong túi cô bé còn đúng bốn viên kẹo.
Lát nữa anh Tử Du một viên, chị Hân Hân một viên, chị Tiểu Bát một viên, còn lại là của cô bé!
Tô Tử Chiến nhìn viên kẹo trong tay Túc Bảo.
Được rồi, nhìn mấy cái đứa ngốc này đào hố này, không có cái nào nên hồn cả, vẫn nên để cậu làm thì hơn.
Tô Tử Chiến gia nhập đường đua.
Mọi người: “…”
Túc Bảo nhìn kẹo trong tay… Hu hu, được rồi, anh cả một viên, bé sẽ không ăn.
Hố nhanh chóng được đào xong.
Túc Bảo đặt hũ tro cốt chó vào hố, con chó lang thanh dường như biết trong hũ chính là bạn của mình, nó yên lặng đứng sát mép hố, cúi đầu nhìn hũ tro cốt trong đó.
Dì Ngô làm theo yêu cầu của Túc Bảo, bà ấy mang một bát cơm trắng đến, trong tay còn cầm theo hương hỏa và tiền giấy gì đó.
Hố bị lấp lại, vốn là phần đất bằng phẳng nay lại thành một đống đất nho nhỏ, Túc Bảo đặt chén cơm xuống trước đống đất, cắm vào đó ba nén hương thêm một ít tiền giấy.
“Ngoan ngoãn đi đầu thai nha!”