Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm

Chương 1252

“Cuối cùng mọi người cũng nhớ đến anh!” Cậu hừ lạnh nghiêng đầu che giấu sự vui vẻ trong mắt.

Túc Bảo ghé đầu sang: “Anh Tử Tích, anh tức giận sao?”

Tô Tử Tích mím môi, lâu như vậy mà cũng không đến thăm cậu.

Ở nhà trẻ một tuần rồi đến cuối tuần.

Thứ hai đến thứ sáu có thể hiểu, thứ bảy chủ nhật thì sao?

Đều không đến gặp cậu!

Chẳng lẽ cậu không quan trọng đến vậy sao?

Túc Bảo duỗi tay ra xoa đầu cậu, mềm mại an ủi: “Được rồi được rồi, không phải em tới rồi sao?”

Tô Tử Tích hừ lạnh một tiếng: “Đến… đến tay không sao?”

Túc Bảo lập tức sờ túi, không có kẹo.

Vay quỷ một cái đi!


Túc Bảo động đậy ngón tay, bên cạnh hồ lô linh hồn lập tức xuất hiện một viên kẹo.

“A, cho anh.”

Lúc này Tô Tử Tích mới hừ một tiếng: “Miễn cưỡng tha thứ cho em nha… Ơ, sao cái kẹo này lại bị bóc rồi?”

Túc Bảo: “…”

Quỷ xui xẻo thò đầu ra tìm kẹo: “…”

Mẹ ơi, bỏ mồm rồi cũng còn có người tranh?

Túc Bảo căn bản không dám nói cho anh Tử Tích biết viên kẹo này đã bị quỷ xui xẻo liếm qua, bé trơ mắt nhìn anh mình, trong lòng mặc niệm không bẩn không bẩn, quỷ ăn không tính là ăn, không bẩn…

Tô Tử Tích thấy Túc Bảo nhìn mình thì kì lạ hỏi: “Sao vậy?”

Hôm nay được xuất viện, cảm giác như kẹo trong miệng ngọt hơn nhiều.

Túc Bảo lắc mạnh đầu, khuôn mặt nhỏ lắc đến mức xuất hiện ảo ảnh: “Không, không có gì!”


Được rồi, không nói cho anh biết.

Bố nói, đôi khi phải nói lời nói dối có ý tốt, không sao, không liên quan đến trẻ con!

Tô Tử Lâm làm xong thủ tục xuất viện quay về, phía sau anh còn có một bác sĩ nữ đi cùng.

Bác sĩ nữa vừa đi vừa kéo tay áo lên nói: “Không có vấn đề gì khác, nhưng vì sức khỏe của Tô tiểu thiếu gia, tôi lại kiểm tra thêm cho cậu bé lần nữa.”

Tô Tử Lâm im lặng gật đầu, không có ý kiến.

Bệnh viện tư nhân tốt ở chỗ cho dù là phòng bệnh cũng là phòng bệnh vô cùng xa hoa, bên trong có sopha, còn có cả bàn làm việc, bên cạnh còn có một căn phòng cho người thân chăm bệnh nhân ở.

Tô Nhất Trần ngồi trên sopha, hai chân vắt chéo nhau, đang xem tài liệu trong điện thoại.

Lúc này nghe tiếng có người vào thì theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn qua.

Anh đột nhiên nhíu mày.

Bác sĩ nữ đang giơ ống nghe bệnh lên.

Đồng hồ trên cổ tay cô ta… Đúng là chiếc đồng hồ anh làm rơi tám năm trước!

Thời gian đã qua quá lâu, lâu đến mức anh gần quên đi dáng vẻ của người phụ nữ kia.

Mười năm trước, người phụ nữ kia bỏ trốn, nhưng mười tháng sau lại đặt một bé trai trước cổng nhà họ Tô!

Bình Luận (0)
Comment