*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Hòn đá dính nước miếng của chó đập trúng trán.
Nhìn chỗ bầm tím kia đi, ai biết liệu có rách da hay không?
“Đợi lát nữa cơm nước xong xuôi, con phải đi tiêm phòng với bà.”
Nụ cười của Túc Bảo lập tức cứng đờ: “???”
Cơm nước xong, Túc Bảo lề mà lề mề, lúc thì nói muốn cho vẹt ăn, lúc lại nói muốn cho mèo ăn, lúc còn nói muốn cho chó săn ăn.
Rồi còn kêu phải đặt tên cho con chó.
Dù sao cũng không muốn đi.
Hân đầu to cười ha ha: “Em gái, không phải em sợ đó chứ?! Lần trước chị đi tiêm em đâu có như vậy!”
Túc Bảo mạnh miệng: “Nói linh tinh, em không hề sợ nhá…! Là chó săn không khỏe, nó, nó bị người ta cho uống thuốc độc, ba nói dạ dày nó bị cháy hỏng rồi, em phải cho nó ăn mới được.”
Tô Tử Du: “Đúng vậy!”
Em gái còn không sợ quỷ thì sao có thể sợ đi tiêm được?
Đối với em gái mà nói, tiêm chỉ như vẩy nước mà thôi.
Túc Bảo ngồi xổm trên bậc thang, ghé vào đầu gối nhìn chó săn ăn.
Trong nhà lại có thêm một thành viên mới.
Trong khoản vật cưng, địa vị của Tiểu Ngũ không thể lay động, địa vị của ông nội rùa lại là nguyên lão nên càng không thể lay động.
Ngoại trừ hai thành viên có địa vị “không thể lay động” này ra, còn có mèo mướp Huyền Linh, chó hoang Thủ Vọng đã mất bạn đồng hành, cùng với chó săn bị chuốc bả chuột.
Một chim một rùa một mèo hai chó.
Nên đặt tên là gì nhỉ? Túc Bảo nghiêng đầu nhìn chó săn đang uể oải ăn cơm.
Thủ Vọng đã quen với hoàn cảnh trong nhà lắc lắc cái đuôi, giống như ông già lần mò đến sau lưng Túc Bảo rồi nằm sấp xuống – – lặng lẽ dùng thân thể của mình làm đệm dựa cho bé.
Huyền Linh ngồi xổm trên cây, bày ra tư thế săn thú nhìn chằm chằm Tiểu Ngũ.
Tiểu Ngũ thì nhảy từ vai Túc Bảo lên lưng Thủ Vọng, dùng miệng gõ đầu nó: “Này, ông có biết sắp xảy ra chuyện lớn rồi không?”
Thủ Vọng nhẫn nhục chịu đựng, đánh không trả đũa mắng không cãi lại.
Tiểu Ngũ nói: “Ông nói không biết hả?”
Thủ Vọng: “…”
Tiểu Ngũ lắc đầu: “Chuyện này ấy à, những gì cần hiểu thì đều đã hiểu, không hiểu thì tui cũng sẽ không nói thêm gì cả, chỉ có thể nói rằng chuyện này rất lớn, nói rằng máu chảy thành sông cũng không ngoa chút nào, về phần là gì thì ông đừng hỏi, nói cho ông biết ông cũng không hiểu.”
Thủ Vọng: “…”
Túc Bảo Tô Tử Du and Hân đầu to: “…”
Kỷ Trường nheo mắt, liếc Tiểu Ngũ một cái.
Kiến thức nói nhảm đã được nó ứng dụng rất nhuần nhuyễn.
Nhưng mà thân phận của Tiểu Ngũ rất đặc biệt, không chỉ là sứ giả câu hồn trong hình hài động vật biết bay, mà lời của nó có đôi khi còn có thể là một câu tiên đoán.