*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Đó là Diêu Thi Duyệt.
Diêu Thi Duyệt thấy y tá đổ mồ hôi đầm đìa nhưng không thể đâm kim vào được, nên mỉm cười nói: “Để tôi làm cho! Việc này cần một chút kinh nghiệm và kỹ xảo đấy. Nếu cơ quá căng, nếu cứ cố đâm vào kim sẽ dễ gãy lắm.”
Đôi mắt của Túc Bảo sáng lên khi nhìn thấy Diêu Thi Duyệt.
Sư phụ nói hắn muốn bé đi điều tra người này.
Vừa hay cô ta lại xuất hiện ở đây.
Túc Bảo ngẩng đầu nhìn trái nhìn phải, rất cẩn thận, nhưng thực sự không nhìn thấy gì trên người Diêu Thi Duyệt hay phía sau cô ta.
Kỳ lạ, khí đen ở giữa mi tâm đâu rồi, sao xung quanh mình lại chẳng có gì cả?
Diêu Thi Duyệt không khỏi cảm thấy vui mừng thầm khi nhìn thấy đôi mắt của Túc Bảo sáng lên và trông rất hạnh phúc sau khi nhìn thấy cô ta.
Lập tức nhẹ giọng nói: “Đừng sợ, để gì tiêm cho con.”
Y tá sửng sốt nói: “Việc này không được đâu…”
Làm sao có thể tùy tiện để người khác tiêm thuốc cho bệnh nhân?
Diêu Thi Duyệt là bạn tốt của giám đốc ở đây thôi, nhưng cô ta cũng không được làm vậy.
Diêu Thi Duyệt liếc một cái, nhàn nhạt nói: “Nói cho tôi biết, không sao đâu, tôi cũng là bác sĩ.”
Cô y tá không hiểu vì sao lại do dự, chần chờ, nhìn chằm chằm vào cây kim trong tay mình…
Cây kim đã bị Diêu Thi Duyệt lấy đi.
Diêu Thi Duyệt khẽ mỉm cười, cúi người nói: “Tô tiểu thư, tôi tiêm sẽ không đau đâu, không tin thì thử xem nhé.”
Cô ta lặng lẽ lấy một lá bùa trong túi ra, động tác rất khẽ, muốn lặng lẽ đeo lá bùa vào tay Túc Bảo.
Diêu Thi Duyệt rất tự tin vào phương pháp này của mình, và “tiên nhân” đứng sau lưng cô ta cũng rất có bản lĩnh đấy.
Nhưng cô ta không hề biết rằng những hành động này trước mặt Túc Bảo chẳng khác gì đang múa rìu qua mắt thợ…
Túc Bảo vốn đang lo lắng khi không thấy Diêu Thi Duyệt có gì bất thường, nhưng bây giờ bé đã thấy một luồng khí đen bốc lên trên đỉnh đầu của cô ta rồi.
“Oa!” Túc Bảo kinh ngạc chặn tay cô ta lại: “Dì, dì muốn bỏ bùa con à?”
Sắc mặt bà cụ Tô khó coi, trực tiếp ngăn Diêu Thi Duyệt sang một bên.
“Bệnh viện của các người thì các người muốn làm gì thì làm sao? Chó mèo gì cũng có thể tiêm cho người ta à?!” Vẻ mặt bà cụ nghiêm nghị nói: “Gọi giám đốc của mấy người ra đây!”
Trong lòng Diêu Thi Duyệt sửng sốt, đây là bà cụ Tô!
Mẹ chồng tương lai của cô ta!
May mắn thay, cô ta đang đeo khẩu trang, lập tức cúi đầu nói: “Tôi xin lỗi!” rồi vội vàng rời đi!
Bà cụ Tô cau mày, giám đốc phòng tiêm chủng cũng bước ra xin lỗi rối rít.
Vì cả hai đứa trẻ đều cần được tiêm phòng nên bà cụ Tô cau mày, Túc Bảo kéo bà cụ đi nên cũng không thèm truy cứu sự việc nữa.
Chẳng mấy chốc, tiếng Hân Hân khóc lóc thảm thiết vang lên từ phòng tiêm chủng…
Sau khi tiêm phòng xong, bà cụ Tô đưa bọn nhỏ về.