*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Quỷ hồn nhìn chằm chằm vào cô ta mà không nói một lời.
Nếu không phải vì thứ mà nó muốn…
Ánh mắt nó hơi lóe lên, nói: “Đối phương rất lợi hại, ta khuyên ngươi nên dừng lại.”
Diêu Thi Duyệt nhất định không chịu nhượng bộ, sao có thể dừng lại?
Cô ta đã vất vả mười năm, mười năm là khái niệm gì chứ?
Từ năm 19 tuổi, từ gương mặt trẻ xinh tràn trề sức sống.
Cho đến năm 29 tuổi, 10 năm tuổi trẻ đang từng ngày trôi qua, cô tanỗ lực như vậy thì sao có thể bỏ cuộc?
Diêu Thi Duyệt đưa tay ra: “Tiên Gia, người muốn con làm gì cũng được, xin hãy chỉ cho con một con đường rõ ràng!”
Tiên Gia cuối cùng cũng nhượng bộ: “Vì sự thành khẩn của ngươi…”
“Ta chỉ có thể cho ngươi một gợi ý thôi nhé: Là một đứa trẻ.”
Nói xong, quỷ hồn ấn vào cổ tay Diêu Thi Duyệt rồi biến mất.
Diêu Thi Duyệt ngẩng đầu, ngồi trên ghế, cau mày suy nghĩ.
Đứa trẻ?
Tiên Gia muốn ám chỉ hai đứa con đang sống trong nhà họ Tô của chị gái cô ta ư?
Diêu Thi Duyệt lập tức đứng dậy, trước tiên lên tầng trên lấy thứ gì đó, sau đó vội vàng đi về phía trường tiểu học quốc tế Ngũ Tượng.
Cô ta đang đi đón hai đứa con của mình!
Bây giờ danh tiếng trong khoa của cô ta đã bị hủy hoại.
Nhưng không sao cả, khi cô ta xuất hiện ở đây cùng chồng và hai con, cô ta sẽ khiến họ học cách im lặng!
Diêu Thi Duyệt cầm một ống máu trong tay, cho vào túi đựng mẫu vật và niêm phong lại, sau đó cho vào túi xách, mở cửa xe bước ra ngoài.
Hôm nay trường tiểu học quốc tế Ngũ Tượng tan học lúc 4h30, cô ta đã hỏi dò và biết được Tô Tử Du học lớp 2-3, còn Tô Tử Chiến học lớp 4-1.
Bây giờ có phụ huynh đang xếp hàng đón con trước cổng trường, Diêu Thi Duyệt cũng đứng vào hàng của lớp 2-3, chẳng mấy chốc đã đến lượt cô ta lên đầu hàng.
Cô giáo hơi sửng sốt, lễ phép hỏi: “Xin chào, chị là phụ huynh của ai?”
Diêu Thi Duyệt gật đầu, cố gắng bày ra dáng vẻ một quý phu nhân đoan trang và nói: “Xin chào, tôi là mẹ của Tô Tử Du.”
Lời này vừa nói ra, Diêu Thi Duyệt bỗng được trải nghiệm loại cảm giác mà chỉ có những phu nhân thanh lịch và sang trọng của nhà hào môn mới có, chính là loại cảm giác dù đi đến đâu cô ta cũng là tâm điểm của đám đông, ai cũng háo hức muốn đi lên bắt thân với cô ta.
Làm nàng dâu cả của nhà họ Tô!
Cảm giác này…tuyệt vời quá!
Cô giáo chỉ thấy kỳ quái, cô ấy chưa từng gặp mẹ của Tô Tử Du, những người đến đón cậu đều là người nhà họ Tô, phần lớn là quản gia Nhiếp, đôi khi là ông cụ hoặc bà cụ Tô, thi thoảng Tô tổng cũng sẽ đến.
Nhưng mẹ của Tô Tử Du chưa từng đến đây, trong bảng câu hỏi về mối quan hệ gia đình của Tô Tử Du, ở chuyên mục dành cho mẹ, cậu ghi rằng mẹ cậu đã qua đời.
Lúc này Tô phu nhân đã chết đột nhiên sống lại, cô giáo hơi sững sờ và sợ hãi, nhưng sau đó cô giáo lại nghĩ, lẽ nào người này là mẹ kế của Tô Tử Du?
Suy nghĩ này chỉ thoáng qua, cô giáo nói: “Bạn học Tô Tử Du, mẹ con tới đón con, mời con qua đây xác nhận trước.”