*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Ảnh hưởng đến việc em ăn kẹo không?”
“Không ảnh hưởng.”
Túc Bảo suy nghĩ một chút, lại hỏi: “Vậy có ảnh hưởng đến việc em chém gió không?”
Tô Tử Du yên lặng nói: “Không ảnh hưởng, thậm chí còn có thể chém mạnh hơn nữa.”
Túc Bảo: “Vậy thì em yên tâm rồi!”
Mọi người xung quanh đều không kìm nổi nữa.
Nhóc con này đáng yêu quá rồi, toàn chú ý đến mấy thứ đâu đâu!
Tư Diệc Nhiên yên lặng nhìn cô nhóc đang nước mắt lưng tròng này, quả thật đã bị ngã rất mạnh, khóc đến độ hai mắt hồng hồng, chắc chắn là rất đau.
Cậu đột nhiên nhớ tới gì đó, moi móc trong túi một hồi… Lấy ra hai viên kẹo trái cây!
Giấy bọc kẹo lập loè dưới ánh mặt trời, rất xinh đẹp, hai viên kẹo một viên là giấy bóng màu vàng, rất hợp với áo khoác của Túc Bảo, một viên là hồng nhạt, có vẻ là vị dâu tây mà bé thích nhất.
Cậu đi tới, giơ tay cho Túc Bảo hai viên kẹo: “Đừng khóc, cho em kẹo nè.”
Túc Bảo sửng sốt.
Ồ, anh trai này là ai vậy, hơi quen quen.
Hình như là tiểu quỷ mà bé đã cõng trở về lúc đi cắm trại ngày trước thì phải.
Không chắc lắm, để quan sát thêm.
Không đúng, là anh trai đã cho bé kẹo trước kia, Túc Bảo nghĩ ra, vui vẻ nói: “Cảm ơn anh Diệc Nhiên!”
Tư Diệc Nhiên vui vẻ, không ngờ bé lại nhớ rõ tên của cậu, chứng tỏ bé cũng coi cậu là bạn.
Cậu không có bạn bè, Túc Bảo là người đầu tiên, sau đó cũng vì bé mà cậu với Tô Tử Chiến cũng coi như là nửa bạn bè —
Chỉ là một nửa là bởi vì cậu không thích nói chuyện, Tô Tử Chiến cũng không thích nói chuyện, hai người cùng ra ngoài hoạt động thì đều đứng ở một bên, tuy rằng không nói gì cả nhưng đi đâu cũng sẽ đứng cùng với nhau.
Đáy lòng Tư Diệc Nhiên rất vui nhưng cậu không biểu hiện ra ngoài, khuôn mặt nhỏ căng thẳng gật đầu: “Không cần cảm ơn.”
Túc Bảo nhận lấy kẹo, hình như không còn đau nữa rồi.
Bé vui vẻ nói: “Anh nhỏ, anh lớn, chúng ta về nhà thôi!”
Chú Nhiếp đã trao đổi với giáo viên xong xuôi, sau khi ký tên thì dẫn theo Tô Tử Chiến và Tô Tử Du cùng với Túc Bảo đang định rời đi.
Diêu Thi Duyệt nằm trên mặt đất lập tức gọi với, có ai chịu liếc cô ta một cái không vậy!
Cô ta không muốn bị cảnh sát dẫn đi đâu.
Diêu Thi Duyệt hít sâu một hơi, nói: “Tiểu Du, chờ một chút…”
Tô Tử Du quay đầu lại nhìn cô ta, rốt cuộc nhớ ra trong tay mình đang cầm một ống máu, cậu lập tức khựng bước chân lại.
Diêu Thi Duyệt nói: “Nhớ rõ lời dì vừa nói với con, chỉ còn mấy ngày nữa thôi.”
Cô ta vừa nói vừa gõ vào nĩa của bảo vệ: “Buông tôi ra! Có mắt nhìn không hả!”
Bảo vệ rất có mắt nhìn, cho nên tiếp tục ghìm chặt.
Phụ huynh tụi trẻ đều đã tới, càng chứng tỏ cô ta không phải mẹ của bọn trẻ.