Nếu không ăn thì… chắc cái bụng bị bỏ đói nhiều năm của mợ cả đã bẹp dí và dính chặt vào lưng mất rồi.
Đáng thương quá!
Túc Bảo nhìn Diêu Linh Nguyệt, miệng mím chặt, mắt ngân ngấn nước.
Bé chạy đến phòng ăn, nhặt một chiếc đùi gà rồi chạy về phòng khách, kiễng chân giơ lên miệng Diêu Linh Nguyệt: “Mợ cả ơi ăn đi!”
Diêu Linh Nguyệt cứng ngắc quay cổ, nhìn chằm chằm vào đùi gà trước mặt, nhưng không hề cử động.
Túc Bảo nhét đùi gà vào tay mợ cả rồi quay lại phòng ăn lấy bánh bao: “Mợ cả ăn đi! Ăn nhanh đi ~”
Diêu Linh Nguyệt cứng ngắc quay đầu lại, tiếp tục ngơ ngác nhìn chằm chằm Tô Tử Du.
Cái đùi gà rơi khỏi tay cô.
Tô Nhất Trần im lặng ngồi ở góc ghế sô pha, không sao tìm được điểm chung giữa cô gái trước mặt và cô gái năm xưa.
Ngay cả đôi mắt khiến người ta không thể quên kia bây giờ cũng đờ đẫn như một thây ma.
“Dì Ngô giúp cô ấy đi tắm nhé.” Tô Nhất Trần nói.
Lúc này, chuyện ngoài ý muốn đã xảy ra!
Diêu Linh Nguyệt đang quay lưng lại với Tô Nhất Trần nhưng khi nghe thấy giọng nói của anh, đầu cô đột nhiên quay ngoắt 180 độ??!
Choang một tiếng, vật trong tay bà cụ Tô rơi xuống đất, bà suýt nữa đã lên cơn đau tim.
Tiểu Ngũ sợ đến mức bay lên nói: “Cứu! Tuyệt đỉnh.”
Tuyệt đỉnh dùng trong trường hợp này có hợp lý không???
Ngay cả ông cụ Tô đang cau mày nhìn cũng sợ hãi đứng phắt dậy rồi vội vàng đỡ bà cụ Tô.
Bà cụ Tô sốc đến mức lắp bắp: “Con…. con…. con..”
Tuy đêm qua Diêu Linh Nguyệt được hai anh em Tô Tử Du Túc Bảo cứu về, nhưng ba đứa trẻ chỉ nhìn thấy cô đứng bật dậy, chưa bao giờ thấy cô vặn cổ 180 độ!
Tô Tử Du: “F*ck… cổ của con người có thể xoay 180 độ được hả??”
Liệu có chết không? Không chết thì cũng bị liệt mất thôi!
Mộc Quy Phàm nheo mắt lại và nhìn chằm chằm vào Diêu Linh Nguyệt.
Cổ Diêu Linh Nguyệt không vặn 180 độ, nhưng eo và cổ cũng xoay, tức là cô ấy vừa quay cổ vừa quay người, còn phần thân dưới không cử động.
Có một quy trình để người ta vặn cổ và vặn eo, cô lại chỉ vặn trong tíc tắc, nhanh đến nỗi chiếc ‘khăn choàng’ trên vai cô không hề xê dịch…trông như thể cô đã quay đầu 180 độ.
Về mặt lý thuyết, bất cứ ai cũng có thể làm được, giống như trò ảo thuật đầu rơi ra cũng dựa vào sai lệch của thị giác.
Chỉ có điều, Diêu Linh Nguyệt quỷ dị hơn thế.
Không phải con người, không phải quỷ, không phải zombie.
Rốt cuộc cô là thứ gì?
Túc Bảo hồi lâu sau mới tìm được giọng nói của mình: “Lợi… lợi hại quá, mợ cả quá tuyệt vời!”
Mợ cả mất kỹ năng đang nằm đứng bật dậy nhưng lại có kỹ năng vặn cổ 180 độ trong tíc tắc!
Rất tiện lợi.