Bây giờ cậu là một người con trai lớn ngoan ngoãn biết bảo vệ mẹ mình, cậu liền nói: “Để con để con.”
Cùng lắm ăn thêm năm lạng cơm thịt là được chứ gì?
“Mẹ ơi nhìn kỹ nha, cầm đũa như thế này… Phù, con ăn được rồi nè!”
Diêu Linh Nguyệt quay lại nhìn Tô Tử Du, rồi nhìn vào tay cô.
Thế này rồi thế kia… Phù, ăn được rồi!
Đôi mắt cô hơi mở to, hình như cô vui vì đã học được một kỹ năng mới.
Mọi người cũng nhìn thấy hy vọng.
Dạy được là tốt, dạy được thì chưa hết thuốc chữa đâu!
Bà cụ Tô vui vẻ nói: “Chúng ta làm như vậy đi. Từ nay về sau hãy học nói trước. Chỉ khi hiểu được mới có thể nói được. Nói được thì mới có thể hiểu được nhiều hơn.”
“Hãy bắt đầu từ các từ ‘trời, đất, bạn, tôi và anh ấy’.”
Việc học đọc ở lớp một tiểu học cũng bắt đầu từ những từ như vậy.
Túc Bảo vui vẻ nói: “Việc này con có thể làm được, trời!”
Bé chỉ tay ra bầu trời bên ngoài.
Diêu Linh Nguyệt ngơ ngác nhìn theo.
Tô Tử Du chỉ xuống đất: “Mặt đất!”
Túc Bảo vỗ vỗ chính mình “Con người!”
Ánh mắt Diêu Linh Nguyệt hơi khựng lại.
Bà cụ Tô: Được đấy, có chút tác dụng….
Bà chỉ vào Diêu Linh Nguyệt, rồi vào chính mình, sau đó chỉ vào Tô Nhất Trần: “Bạn, tôi, anh ấy.”
Diêu Linh Nguyệt ngơ ngác nhìn bà cụ Tô.
Bà cụ Tô kiên nhẫn dạy “bạn, tôi, anh ấy. Cứ nói như vậy…”
Diêu Linh Nguyệt do dự, mấp máy môi, điều này càng khiến mọi người vui vẻ hơn.
Cuối cùng, trong lúc mọi người đang nín thở chờ đợi, cô mới ép ra được từ xa lạ “Tôi…”
Túc Bảo và Tô Tử Du vui mừng nhảy lên!
Túc Bảo: “Mợ cả biết nói rồi!”
Tô Tử Du nói: “Mẹ của con thật thông minh!”
Bà cụ Tô rèn sắt khi còn nóng: “Nào, con hãy nói ‘bạn, tôi, anh ấy’!”
Khóe môi Diêu Linh Nguyệt giật giật: “Bạn…. tôi…. tôi”
Mọi người nhìn cô đầy mong đợi.
Diêu Linh Nguyệt nói: “Mẹ… kiếp.” [1].
Từ mẹ kiếp trung tiếng trung có một âm tiết là biến âm của chữ tôi.
Dường như cảm thấy mình nói đúng, Diêu Linh Nguyệt lặp lại: “Mẹ kiếp!”
Bà Tô sửng sốt: “Mẹ kiếp ư?”
Nụ cười của Tô Tử Du đông cứng trên khuôn mặt…
Mẹ kiếp…