Túc Bảo lắc đầu: “Sư phụ, đầu óc của cô ta có phải bị ăn rồi không?”
Kỷ Trường: “Ừm.”
Túc Bảo: “Ai?”
Thật sự bị ăn rồi?
Kỷ Trường: “Đừng nói chuyện, giải quyết chuyện trước mắt trước.”
Túc Bảo lập tức che miệng mình lại.
“Thi thể?” Tô Nhất Trần lạnh lùng nói: “Cô đang nói cô ấy sao?”
Anh vừa nói vừa quay đầu sang bên.
Hả? Người đâu?
Tô Nhất Trần ngạc nhiên, vừa rồi khi cảnh sát và mấy người nhà họ Diêu vào cửa Diêu Linh Nguyệt vẫn ở trong phòng khách.
Vì thay đổi và đứng với mấy người giúp việc trong góc nên mấy người Diêu Thi Duyệt không để ý đến cô ấy.
Không ngờ bây giờ lại không thấy người nữa rồi?
Chú Nhiếp lập tức thấp giọng hỏi: “Dì Ngô, mợ cả đâu rồi?”
Mẹ Ngô cũng trợn mắt: “Vừa rồi vẫn còn ở đây mà!”
Nhị trưởng lão họ Diêu cười lạnh: “Sao vậy, không diễn nổi nữa chứ gì?”
Diêu Thi Duyệt: “Đương nhiên không có ở đây rồi! Thi thể sao lại ở đây được…”
Diêu Kính Vân: “Không phải lục soát là biết sao?”
Ông ta không còn chiếc răng nào, mở miệng nói giống như một ông già không răng nói chuyện vậy, chuyện này khiến ông ta rất nổi nóng.
Cảnh sát đang định nói gì đó thì đột nhiên tiếng chó sủa vang lên, một người phụ nữ gầy đến mức chỉ còn bộ xương, sắc mặt còn trắng hơn cả người chết yên lặng không nói tiếng nào đứng dưới gốc cây đại thụ trong vườn hoa, gió thổi qua…
Giống như mới từ âm phủ lên đây vậy.
Ánh mắt cảnh sát nghiêm lại, với kinh nghiệm phá án nhiều năm, họ vừa liếc mắt cũng biết người phụ nữ này có vấn đề, cô ấy không phải người sống!
Trước kia họ từng làm vài vụ án, hung thủ ngụy trang thi thể giống như người còn sống cũng có.
Cho nên trước mắt cũng thế…?
Diêu Thi Nguyệt sững người, một lúc lâu mới nhận ra người phụ nữ không nhúc nhích cách đó không xa là chị của mình!
Thay đổi nhiều như vậy… Chắc chắn là do sau khi chung trùng bị bóp ch ết cô ấy cũng đã chết.
Diêu Thi Duyệt lập tức nói: “A… Đó chính là chị tôi… Đó chính là chị tôi!”
Nhị trưởng lão họ Diêu cười lạnh: “Cảnh sát, nhìn thấy không? Người phụ nữ trước mắt chính là thi thể mà chúng tôi muốn tìm! Cô ta chính là người nhà họ Diêu chúng tôi!”
Cảnh sát không dám tùy tiện lại gần, sợ xung quanh có sợi tơ gì đó, bọn họ không cẩn thận sẽ phá hỏng hiện trường.
“Cô chắc chắn?” Một cảnh sát hỏi.
Nhị trưởng lão họ Diêu gằn từng chữ một: “Vô cùng chắc chắn!”
Ông ta nhìn về phía Tô Nhất Trần: “Tôi nghĩ mấy người chắc chắn như vậy có nghĩa đã xảy ra chuyện gì đó, hóa ra đã cố định người chết xuống dưới gốc cây, tạo hiện trường người sống giả cho cảnh sát nhìn.”