Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm

Chương 1407

Xe dừng lại bên đường dưới chân một ngọn núi hoang vu.

Nơi này khá xa xôi hẻo lánh, người đi bộ cũng ít, cũng không có người tận tâm xúc tuyết, xuống xe phải tự mình đi bộ đến chân núi.

Diêu Linh Nguyệt xuống xe trước, Túc Bảo nhoài trên cửa kính xe địa hình vẫy tay chào cô.

“Mợ cả ơi, đi nhanh về nhanh, cẩn thận nha!”

Diêu Linh Nguyệt vừa quay lại vừa gật đầu trong khi bước chân của cô vẫn tiến về phía trước.

Kết quả, cô trượt chân và lăn vào một đống tuyết.

Tô Tử Du: “…”

Tô Nhất Trần: “…”

Tô Tử Du vội vàng mở cửa xe, nhưng Tô Nhất Trần đã mở cửa, nói: “Đừng ra ngoài, tuyết dày lắm.”

Tô Nhất Trần dẫm lên tuyết, bộ quần áo đen của anh dính đầy những đốm tuyết trắng.


“Em có thể đứng dậy được không?” Tô Nhất Trần đưa tay ra.

Diêu Linh Nguyệt nằm trong tuyết và nhìn anh chằm chằm.

“Con hàu…” Cô nói.

Tô Nhất Trần: “?”

Thèm ăn hàu ư?

Anh nắm lấy một tay cô, kéo cô đứng dậy: “Lúc về anh sẽ kêu người làm cho em ăn.”

Diêu Linh Nguyệt cau mày, cố gắng nhớ lại, lặp đi lặp lại: “Rửa…”

Cô nhìn người đàn ông cao lớn thẳng tắp trước mặt, trên tóc anh có những bông tuyết bay lơ lửng, nhưng anh khẽ cau mày, vẫn không hiểu ý cô.

Diêu Linh Nguyệt lại cố gắng hết sức, sau khi nói lắp vài lần, cuối cùng cô cũng nói ra được chữ mình muốn nói: “Thích.”


Tô Nhất Trần hơi giật mình.

Cô gái trước mặt có khuôn mặt nhợt nhạt nhưng vô cùng xinh đẹp, hàng mi đen hơi chớp nhẹ, mỗi lần nói chuyện cô đều phải tốn không ít sức lực, nhưng cô luôn rất cố gắng.

Cô đưa tay ra như muốn đưa cho anh thứ gì đó.

Tô Nhất Trần vô thức đưa tay ra, nhìn thấy cô đặt vào tay anh một nắm tuyết trộn đất, hơi bẩn.

Diêu Linh Nguyệt lặp lại: “Thích!”

Cô nhìn anh, nói rõ ràng: “Hàu thích bùn!” [1]

[1]: ‘Hàu thích bùn’ và ‘Rất thích anh’ chỉ hơi biến âm một chút ở âm cuối cùng.

Tô Nhất Trần đã hiểu, anh chỉ nghe thấy tiếng gió tuyết thổi qua, giọng nói trong trẻo của cô vang vọng bên tai anh, cô nói cô thích anh lắm!

Hóa ra là vậy……

Mấy lần cô nói trước đây không phải tắm hay rửa gì hết.

Mà là ‘thích’!

Khi Tô Nhất Trần hoàn hồn, Diêu Linh Nguyệt đã đặt chân lên con đường núi vắng vẻ, chỉ để lại một bóng lưng.

Ngọn núi bị tuyết dày bao phủ, chỉ có cô đi một mình, từng bước một, vô cùng kiên định.

Bình Luận (0)
Comment