Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm

Chương 147


Lâm Tuyết Anh nhìn hai người đàn ông đang ghen tuông tranh giành cô nàng, đau khổ không thôi.
“Sâm Miểu, Nghị Bân, hai anh đừng ép em nữa….”
“Em không làm được….

huhu… Em thực sự không làm được…”
Lâm Tuyết Anh đắm chìm trong vở kịch tình yêu ngược tâm nên nhất thời quên mất mục tiêu theo đuổi mới của mình --- Tô Nhất Trần.
Lúc này, Lâm Tuyết Anh nắm tay Nghị Bân và Du Sâm Miểu, nước mắt nhạt nhòa: “Hai anh có thể đừng tranh giành nhau nữa được không? Đừng ép em phải chọn ai trong số hai người….”
“Lẽ nào chúng ta không thể cùng nhau sống vui vẻ hạnh phúc sao?”
“Em không thể từ bỏ một trong hai người, em đau khổ biết bao….!”
“Cầu xin hai anh, thay vì tranh giành em, hai anh có thể lặng lẽ chăm sóc và quan tâm em hay không?”
Nghị Bân: “….”
Du Sâm Miểu: “….”
Cư dân mạng đang dõi theo livestream càng shock hơn khi thấy mối tình tay tư này.
Cư dân mạng [Mẹ kiếp, hóa ra những gì xuất hiện trong phim truyền hình đều có thật!]
Cư dân mạng : [Shock quá, ‘ba người cùng nhau sống hạnh phúc vui vẻ’? Tam quan của tôi sụp đổ tan tành rồi!]
Cư dân mạng : [Mẹ kiếp, tôi xấu hổ đến mức dùng ngón chân đào ra cái hố to cỡ biệt thự Barbie rồi nè.] (1).
: Ý muốn nói xấu hổ muốn tìm lỗ nẻ để chui xuống.
Túc Bảo lặng lẽ sáp tới gần Kỷ Trường, thì thầm: “Sư phụ, đây chính là câu chuyện Mary Sue giữa một dì và hai chú đó à?”
Bà cụ Tô quá đỗi kinh ngạc trước cảnh tượng tranh giành tình yêu của ba người kia, vô thức trả lời câu hỏi của Túc Bảo: “Không, không phải câu chuyện Mary Sue, mà là chuyện cẩu huyết hủy hoại tam quan…”
Túc Bảo gật đầu tỏ ý đã hiểu!
Khóe miệng Kỷ Trường khẽ giật: “Đừng quên việc chính nhé Cặp sách nhỏ!”
Lúc này quỷ đào hoa trên đầu Lâm Tuyết Anh đang bận tíu tít, chốc chốc nhìn Nghị Bân, lát lát lại nhìn Du Sâm Miểu.

Kỷ Trường híp mắt, nói nhỏ: “Sư phụ dạy con Phược Linh nhé.

Phược Linh chính là việc thông qua phương thuật của bản thân chúng ta, biến khí thành một sợi dây rồi trói buộc quỷ hồn.

Con nghe kỹ nha…”
Túc Bảo nghiêm túc lắng nghe, miệng lẩm bẩm, sau đó quăng mạnh thứ gì đó ra.
Nhưng chẳng có thứ gì được quăng ra hết…..
Kỷ Trường động viên: “Không sao, người có thiên phú nghịch thiên khi mới học trói buộc linh hồn cũng phải thử vài lần mới quăng thành công một sợi dây đỏ!”
Túc Bảo thử thêm lần nữa: “Ha!”
Vẫn chưa ra?
Cô bé không chịu khuất phục, dồn một hơi lớn rồi ‘ha’ một tiếng----
Tô Nhất Trần vô thức nhìn Túc Bảo, cô bé đang vứt thứ gì thế…?
Anh ấy không nhìn thấy được, Túc Bảo vừa dùng lực quăng một tấm lưới màu đỏ bay vút ra, chuẩn xác trùm lên hồn thể quỷ đào hoa.
Kỷ Trường tức thì ngậm miệng, chỉ hận không thể giáng cho mình một cái tát tai.
Đáng lắm! Hắn vẫn luôn quên nhanh như vậy, kẻ khác nghịch thiên cỡ nào mà đòi so sánh với đồ đệ nhỏ của hắn chứ???
Quỷ đào hoa bị bẫy, lập tức tỉnh lại từ ảo mộng do chính mình tạo ra, ngẩng đầu lên mới phát hiện hóa ra người trói mình là một cô nhóc!
Nó gầm lên, vùng vẫy dữ dội, nào biết tấm lưới đỏ mỗi lúc một siết chặt hơn.
Ánh mắt Lâm Tuyết Anh cũng dần trở nên ngơ ngẩn.
“Nghị Bân, Du Sâm Miểu, đừng rời xa em…..” Cô nàng vô thức lẩm bẩm.
Túc Bảo dốc hết sức lực kéo sợi dây.
Quỷ đào hoa liều mạng giãy giụa, gầm lên như xé ruột xé gan: “Bỏ ta ra, bỏ ta ra…”
Nó kéo mạnh tấm lưới đỏ, Túc Bảo không cầm chắc sợi dây nên suýt ngã ra đất.

Tô Nhất Trần vội đỡ Túc Bảo.
Đáy mắt Kỷ Trường thoáng hiện sự lạnh lùng, hắn khẽ búng ngón tay, tấm lưới đỏ lập tức phát ra một luồng ánh sáng đỏ, trấn áp quỷ đào hoa khiến nó hoàn toàn bất động!
Túc Bảo dốc hết sức, cuối cùng cũng kéo được quỷ đào hoa ra khỏi đầu Lâm Tuyết Anh!
Nặng quá!
Bội thu rồi!
Cô bé vui mừng khôn xiết.
Lúc này Du Sâm Miểu đang gỡ tay Lâm Tuyết Anh ra, nói: “Đủ rồi, nếu em không thể chọn lựa thì anh lùi bước là được.”
Du Sâm Miểu bị tổn thương nghiêm trọng rồi.
Tối qua, anh ấy còn ôm ấp ngọt ngào với Lâm Tuyết Anh, còn tưởng tượng đến tương lai hạnh phúc.
Hôm nay, hiện thực phũ phàng đã nện cho Du Sâm Miểu một cú đả kích mạnh.
Lẽ ra, anh ấy nên biết sớm hơn… Ngay từ lúc bắt đầu, Lâm Tuyết Anh chưa bao giờ muốn một lòng một dạ bên anh ấy….
Du Sâm Miểu thở dài rồi quay đầu rời đi không chút lưu luyến.
Lâm Tuyết Anh vừa hoàn hồn đã trông thấy bóng lưng rời đi của Du Sâm Miểu, nhớ tới cảnh tượng ngọt ngào đêm qua, cô nàng vô thức gọi: “Sâm Miểu…”
Nghị Bân kéo mạnh Lâm Tuyết Anh về, miệng nở một nụ cười phức tạp: “Tiểu Anh Đào…”
Lâm Tuyết Anh nhìn người đàn ông trước mặt, hu hu, cô nàng chỉ còn mỗi Nghị Bân thôi…
“Nghị Bân, anh sẽ không rời xa em đúng không… Anh nói sẽ yêu em hết cuộc đời mà…”
Hai người bạn trai đã bỏ đi rồi, Lâm Tuyết Anh chỉ cảm thấy trái tim trống trải, khó chịu hơn cả việc bắt cô nàng ngừng thở.
Họ là nước, còn cô nàng là cá, cá sao có thể sống thiếu nước đây?
Lâm Tuyết Anh nhìn Nghị Bân đầy mong chờ.
Chẳng ngờ Nghị Bân lại nói: “Anh muốn nói, em về dọn sạch đồ đạc ra khỏi nhà anh đi.”
Anh ấy nhìn Lâm Tuyết Anh, gằn từng chữ: “Sau này đừng bao giờ đến nhà anh nữa!”
Lâm Tuyết Anh chết lặng: “Không….


anh không thể làm như vậy, anh từng nói dù em làm sai điều gì cũng sẽ tha thứ cho em, sẽ luôn ở bên em!”
Cô nàng chỉ thiếu cảm giác an toàn, chỉ muốn có thật nhiều tình yêu từ những người đàn ông khác nhau thôi mà!
Như vậy thì có gì là sai?
Nghị Bân đẩy Lâm Tuyết Anh ra: “Không, giờ anh đổi ý rồi.”
Anh ấy nhìn Lâm Tuyết Anh thật kỹ: “Anh thu lại thẻ ngân hàng, sau này em tự lo liệu cho bản thân nhé!”
Đáy lòng Lâm Tuyết Anh lạnh buốt.
Không được!
Nghị Bân thu lại thẻ ngân hàng thì cô nàng lấy đâu ra tiền mà sống đây?
“Nghị Bân…”
Nghị Bân dứt khoát đẩy Lâm Tuyết Anh ra!
Bên ngoài có rất nhiều người tụ tập xem kịch hay, Lâm Tuyết Anh vừa bị đẩy ra thì lập tức bị một đám người chỉ trỏ khiến cô nàng không còn bậc thang bước xuống.
Nghị Bân mím môi nhìn Túc Bảo và Tô Nhất Trần, lặng lẽ đóng gói những loại thuốc họ đã chọn rồi đưa cho Túc Bảo: “Xin lỗi.”
Anh ấy nói tiếp: “Hôm nay tôi đóng cửa hàng thôi, chỗ thuốc này tặng mọi người.”
Nghị Bân hơi khựng lại rồi nói: “Cảm ơn.”
Bà cụ Tô nắm tay Túc Bảo, nói: “Đi thôi con!”
Tô Nhất Trần đẩy xe lăn cho bà cụ Tô, ba người đi lướt qua Lâm Tuyết Anh.
Tay Túc Bảo vẫn xách quỷ đào hoa đang vùng vẫy, cô bé chỉ cảm thấy thật mệt.
Dì đào hoa nặng quá đi!
Bà cụ Tô quay đầu, khó hiểu hỏi: “Túc Bảo, con đang cầm gì thế?”
Túc Bảo nhớ lại dáng vẻ bị hù dọa của bà ngoại khi trước, lập tức lắc đầu: “Không cầm gì hết ạ!”
Bà cụ Tô hồ nghi, nhưng không gặng hỏi thêm.
Dọc đường đi, Túc Bảo dừng bước mấy lần, tuy đã bắt được quỷ đào hoa nhưng cô bé không hề quên chuyện mua thuốc cho cậu cả và bà ngoại.
Ba người đi xem thêm vài quầy thuốc, mua thêm vài loại rồi quay lại bãi đỗ xe.
Vừa tới bãi đỗ xe đã trông thấy một bóng dáng quen thuộc đang chờ sẵn.
Lâm Tuyết Anh khóc như hoa lê trong mưa: “Tô tiên sinh…Tôi buồn quá, tôi thực sự rất buồn….”

“Giờ tôi không biết nên đi đâu… huhuhu!”
“Anh có thể cho tôi mượn bờ vai một lát không, chỉ một lát thôi…”
Cô nàng nói nghẹn ngào như một con thỏ bơ vơ đáng thương.
Xem đi, vì Tô Nhất Trần, cô nàng đã đoạn tuyệt dứt khoát với ba người bạn trai rồi.
Giờ cô nàng thực sự là cô gái độc thân.
Chắc Tô Nhất Trần sẽ chấp nhận cô nàng đúng không….Dù sao bây giờ cô nàng cũng vô cùng đáng thương.
Tô Nhất Trần nghe mà tức đến độ siết tay thành quyền.
Liếc thấy Lâm Tuyết Anh trơ trẽn sáp tới gần, anh giơ một chân lên một cách tao nhã….

sau đó đạp một cước cực mạnh cho cô nàng văng ra!!
Lâm Tuyết Anh đụng trúng thùng rác khiến thùng rác đổ đã đành, cả người cô nàng còn chìm trong đống rác.
Bà cụ Tô: (¯□¯*|||
Túc Bảo: S(°△°|||)︴
Sau khi đạp văng Lâm Tuyết Anh qua một bên, Tô Nhất Trần chỉnh lại áo, nói: “Còn dám dây dưa, gặp lần nào đánh lần đó!”
Tô Nhất Trần bây giờ đã bị phong cách thổ phỉ độc nhất vô nhị của Mộc Quy Phàm vấy bẩn vài phần!!
Một già một trẻ là Túc Bảo và bà cụ Tô nhìn đến sững sờ.
Tô Nhất Trần ẵm Túc Bảo đặt vào xe rồi đẩy xe lăn của bà cụ Tô lên xe.
Vù một tiếng, chiếc xe phóng đi, chỉ để lại khói xe.
Lâm Tuyết Anh nằm bò trên đất, ngẩng đầu dõi theo chiếc xe sang đang dần rời xa….

khóc đến mức trái tim vỡ tan thành trăm mảnh.
Trong đầu cô nàng không khỏi dựng nên cảnh tượng: Nam chính hiểu nhầm nữ chính nên tàn nhẫn vứt nữ chính bên đường, nghênh ngang phóng xe rời đi…..
Nữ chính khóc đến ngất lịm đi, nam chính lái xe được nửa đường bỗng hối hận, cuống quýt quay ngược trở lại, ôm nữ chính vào lòng….
Lâm Tuyết Anh ngơ ngác nhìn về cuối con đường, tiếc thay, chẳng có ai quay lại..

Bình Luận (0)
Comment