Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm

Chương 168


Mộc Quy Phàm nhanh chóng xuyên qua đám đông, nhìn thấy có một cái đầu người đang nổi trên mặt sông ở phía xa xa.

Kỳ lạ là trên bờ sông còn có hai bé gái toàn thân ướt sũng vẫn luôn khóc lớn đang ngồi ở đó.

Ban nãy anh có nghe người ta bảo là có hai đứa trẻ bị rơi xuống nước, thế này là đã cứu được rồi à?
Một người phụ nữ trung niên gào khóc: “Còn con gái của tôi, con gái của tôi!”
Bà ta vừa nói vừa vội vàng muốn nhảy xuống sông.

Mộc Quy Phàm lập tức giữ chặt cô ta, nói: “Chị đừng đi xuống!”
Người phụ nữ trung niên không nghe, nhất quyết muốn đi xuống: “Con gái của tôi, mau cứu con gái của tôi đi!”
Nhưng mà có mấy bác trai bác gái ở trên bờ lại chợt la lên: “Không phải, là con trai! Còn một bé trai nữa!”
Rốt cuộc là trai hay là gái?
Người phụ nữ trung niên liều mạng đẩy Mộc Quy Phàm ra, lại bị Mộc Quy Phàm kéo lại.

Anh lạnh lùng hỏi: “Chị biết bơi không?”
Người phụ nữ trung niên nôn nóng lắc đầu.

Mộc Quy Phàm nói: “Đừng đi xuống, đợi ở đây, nghe rõ chưa?”
Anh nói xong lập tức nhảy xuống, mạng người quan trọng, thời gian không chờ đợi một ai.

Mộc Quy Phàm bơi về phía cái đầu đang trồi lên mặt nước kia.

Không ngờ lúc này người phụ nữ trung niên ở trên bờ lại nhảy xuống, gần bờ sông nước nông nhưng càng đến gần lòng sông sẽ càng sâu, bà ta vừa đi về phía lòng sông vừa nóng lòng kêu to: “Con gái của tôi, cứu con gái của tôi trước đi!”
Vừa nói xong mấy lời này, bà ta bước hụt một phát, lập tức chìm xuống sông!
Người phụ nữ trung niên theo bản năng kêu to, vô thức vùng vẫy.

“Cứu mạng! ”

Mộc Quy Phàm rất bực, đã dặn bà ta là đừng xuống rồi, không biết bơi mà cứ nhất quyết đòi xuống dưới.

Anh nhìn về phía cái đầu lộ ra ở giữa sông, đã không còn cử động gì nữa.

Bác gái trung niên cách anh gần hơn, khoảng cách chỉ có hai mét.

Nếu anh cứu người ở giữa sông trước rồi mới quay lại cứu bác gái thì có lẽ bác gái này sẽ mất mạng, mà người ở giữa sông không còn cử động nữa, rất có khả năng đã chết rồi.

Đương nhiên Mộc Quy Phàm sẽ lựa chọn cứu người có khả năng sống cao hơn, khi con người ta đang trong thời điểm cứu nạn mấu chốt thì sẽ không cân nhắc xem có nên cứu người này người kia hay không mà sẽ chỉ biết xem xét người đó có khả năng sống hay không thôi.

Mộc Quy Phàm nhanh chóng bơi trở về, kéo bác gái lên rồi ném mạnh bà ta lên bờ, sau đó lại quay đầu bơi về phía lòng sông.

Bác gái bị quăng lên bờ ngã nhào vào lớp bùn trên bờ sông, bà ta “úi” lên một tiếng, sau đó bị người ở trên bờ nhanh chóng kéo lên, từ xa vẫn có thể nghe thấy tiếng khóc la của bà ta.

Bà cụ Tô và Túc Bảo không đuổi kịp cặp chân dài của Mộc Quy Phàm, tới giờ mới mò được đến đây.

Túc Bảo nhìn về phía bờ sông, tức khắc sốt ruột.

“Ba ơi, ba ơi!” Bé vội vàng chạy xuống.

Bà cụ Tô nóng vội: “Túc Bảo, đừng đi xuống!”
Túc Bảo quay đầu lại: “Bà ngoại đừng lo, Túc Bảo sẽ không chạy loạn! Bà ngoại bà cũng đừng đi lung tung đó!”
Nói xong bé lập tức chạy đi.

Bà cụ Tô sốt ruột nhưng cũng không có cách nào, bà ấy không thể đi xuống, đi xuống thì trừ việc tăng thêm phiền phức thì chẳng giúp được cái gì hết.

Bà ấy nắm chặt cần điều khiển từ xa, khống chế xe lăn lui về phía sau nửa mét, bờ sông có quá nhiều người, lỡ đâu bà ấy không cẩn thận bị mấy người đang chạy vội đụng phải, sẽ rất phiền toái.


Bà cụ Tô lùi đến khu vực an toàn, vội vàng bắt lấy một người qua đường, nhờ người đó đi xuống ngó Túc Bảo hộ mình!
Đôi chân ngắn của Túc Bảo chạy nhanh thoăn thoắt, rất nhanh đã đến được bờ sông, bé cũng không xúc động, chỉ đứng trên bờ sông chắp tay hô to: “Ba ơi! Trở về đi!”
Một ông chú chạy tới, vội vàng bế bé lên: “Bạn nhỏ, đừng chạy lung tung!”
Mặt sông gió lớn, Mộc Quy Phàm chỉ có thể nghe thấy tiếng mình đang bơi, anh đã bơi tới gần lòng sông, túm được người đang nổi trên mặt nước.

Khoảnh khắc túm được quần áo của người đó, Mộc Quy Phàm chợt cảm thấy nhớp nháp, lòng bàn tay trơn trượt.

Anh đang tự hỏi là tại sao người này vừa rơi xuống nước mà lại có cảm giác rêu phong như thể đã ngâm trong nước rất lâu rồi vậy, thì người nổi trên sông chợt lật người lại, lộ ra một khuôn mặt trắng bệch cùng với cặp mắt trắng dã, vô cùng đáng sợ.

Là một người đàn ông trung niên.

Đáy lòng Mộc Quy Phàm hãi hùng, đúng lúc này, anh cảm thấy mắt cá chân của mình bị thứ gì đó bắt lấy, đột nhiên kéo mạnh xuống đáy sông!
“?!”
Dám tính kế họ Mộc này cơ à?
Mộc Quy Phàm lập tức đạp một chân xuống!
Người bình thường bị một cái xác trợn trắng mắt dọa sợ thì chắc chắn sẽ bị sặc nước, nhưng Mộc Quy Phàm thì không.

Thêm nữa, người bình thường đột nhiên bị thứ gì đó ở trong nước bắt lấy mắt cá chân, nhất định sẽ sợ chết khiếp, hoảng loạn vùng vẫy… Nhưng Mộc Quy Phàm thì không.

Anh vô cùng bình tĩnh, một tay bắt lấy thi thể nam đang trôi này, đồng thời đá mạnh xuống nước, anh đã từng thực hiện huấn luyện chiến đấu dưới nước, người bình thường không thể sử dụng sức mạnh ở dưới nước nhưng anh có thể.

Anh chỉ cảm thấy hình như mình đã đá trúng một thứ gì đó có hình tròn — bởi vì sau khi đá trúng thứ đồ kia thì anh đã bị trượt chân, hình dạng thì có vẻ là một vật thể giống như đầu người.

Mộc Quy Phàm không có thời gian rỗi để đoán xem vật thể ở dưới nước là thứ gì, một tay anh túm chặt thi thể nam một tay thì ra sức bơi, nhanh chóng bơi vào bờ.


Chỉ là cái thứ ở dưới nước vẫn cứ đuổi dai dẳng, nhanh chóng kéo lấy chân anh.

Mộc Quy Phàm đang bơi về phía trước lại bị kéo lại, sức lực của cái thứ ở dưới nước khá lớn.

Mộc Quy Phàm nhíu mày, anh vung tay, dùng sức đẩy thi thể nam về phía bờ, sau đó cũng mặc kệ thi thể này có thể thuận lợi trôi lên bờ hay không.

Dù sao thì an toàn của bản thân quan trọng hơn nhiều.

Đột nhiên hai mắt cá chân dưới nước như bị thứ đó tóm lấy, tuy Mộc Quy Phàm không bị kéo lại nữa nhưng cũng không thể tiếp tục bơi về phía trước, cứ giằng co tại chỗ như vậy.

Cảm giác bị chạm vào mắt cá chân cũng nhớp nháp, giống như cảm giác khi anh vừa chạm vào thi thể nam kia vậy.

Mộc Quy Phàm nhanh chóng tự hỏi, hiện giờ sức lực của cái thứ ở dưới nước này rất mạnh, nhưng chỉ cần anh không hoảng loạn, chắc chắn sẽ không chết được, với thể lực của mình thì anh có thể kiên trì đến khi nhân viên cứu hoả đến.

Nhưng cứ giằng co mãi như vậy cũng không tốt cho anh, bởi vì anh không biết rốt cuộc dưới nước là thứ gì, liệu có thể đột nhiên bùng nổ sức mạnh hay không.

Đúng lúc này, một tia sáng xanh xẹt qua mặt sông, con vẹt ngậm theo một lá bùa vàng bay đến bên cạnh Mộc Quy Phàm, giẫm một chân lên đầu anh.

Mộc Quy Phàm: “Con mẹ nó chứ! ”
Tiểu Ngũ ngậm bùa vàng, “cộc cộc cộc” gõ vào trán Mộc Quy Phàm.

Mộc Quy Phàm: “! ”
Anh vươn tay cầm lấy lá bùa vàng.

Tiểu Ngũ vỗ cánh bay lên, kêu quác quác: “Đốt nó! Đốt nó!”
Thì ra, Túc Bảo ở trên bờ sốt ruột nhìn về phía lòng sông, lúc Mộc Quy Phàm giãy giụa bé đã trông thấy âm khí đang vờn quanh Mộc Quy Phàm.

Bé không thể đi qua đó, chú lính cứu hoả vẫn chưa tới.

Khi đang trong tình thế cấp bách, bé bỗng nhiên nhìn thấy Tiểu Ngũ, lập tức nảy ra một ý tưởng, bé lấy một lá bùa vàng từ trong ba lô nhỏ ra rồi nhờ Tiểu Ngũ mang qua đó.

Cũng may Tiểu Ngũ không khiến người ta phải thất vọng.


Mộc Quy Phàm nắm chặt lá bùa vàng, đập thẳng vào mặt nước.

Anh chưa sử dụng bùa vàng bao giờ, cũng không biết trong tình huống này thì phải dùng như thế nào, nhưng ban nãy Tiểu Ngũ ngậm bùa vàng gõ vào đầu anh, không có tác dụng.

Vậy nên chỉ có thể đập vào mặt nước.

Quả nhiên anh đã đoán đúng, dòng sông đen như mực ở trước mặt lại chợt nổi lên một ngọn lửa màu xanh lục, Mộc Quy Phàm cảm giác được cái thứ đang túm lấy mắt cá chân anh đột nhiên buông ra.

Nước sông màu đen nhanh chóng rút đi, để lộ mặt sông lấp lánh phản chiếu ánh đèn hai bên.

Mộc Quy Phàm nắm bắt cơ hội, nhanh chóng bơi trở về, lúc sắp tới gần bờ thì anh lại nhìn thấy thi thể nam kia.

Hình như đã bị nhánh cây vươn ra từ bờ sông ngoắc lại.

Anh mặc kệ, cuối cùng cũng về lại được bờ.

Túc Bảo đột nhiên nhào lên, ôm lấy Mộc Quy Phàm, nước mắt lưng tròng: “Ba ơi! ”
Mộc Quy Phàm sờ đầu của bé: “Không có việc gì.


Chuyện xảy ra hôm nay quả thật rất quỷ dị nhưng anh đã trải qua rất nhiều trận chém giết sống còn, còn nguy hiểm hơn chuyện này nhiều.

Một lúc sau nhân viên cứu hoả tới, đầu tiên thì họ vớt thi thể nam kia lên.

Sắc mặt thi thể nam trắng bệch, hai mắt mở trừng trừng, dáng vẻ giống như chết không nhắm mắt vậy, doạ mấy người đang hóng hớt quanh bờ sông sợ tới mức hốt hoảng trong lòng.

Mộc Quy Phàm nhíu mày, thi thể nam này!
Không phải ban nãy còn đang trợn trắng mắt à?
Sao giờ tròng mắt lại bình thường rồi vậy!.

Bình Luận (0)
Comment