Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm

Chương 208


Cánh cửa phòng kế bên dần mở ra, Tô Tử Tích nhìn đăm đăm vào cửa, hóa đá luôn tại chỗ.

Túc Bảo liếc nhìn Tô Tử Tích một cái, chợt cảm thấy vô cùng thú vị.

Khi gặp quỷ, anh Tử Du sẽ lập tức xù lông, phản ứng của anh ấy còn nhanh hơn cả tia chớp, hét to rồi co cẳng chạy.

Anh Tử Tích thì sao, hễ gặp quỷ là giống bị điểm huyệt, hóa thành pho tượng đứng như trời trồng.

Túc Bảo bụm miệng cười: “Anh ơi, nếu quỷ biết ăn thịt người thì anh nhất định là người đầu tiên bị ăn nha!”
Tô Tử Tích lười phải để ý tới Túc Bảo.

Lúc này, Túc Bảo bỗng nhảy sang bên cạnh Tô Tử Tích….

“Aoooo!” Túc Bảo ngoạm miệng cắn vào cánh tay Tô Tử Tích một cái!
Tô Tử Tích sợ tới độ lông tơ dựng đứng.

“.

…Em làm gì thế?”
Cánh tay cậu dính đầy nước miếng của Túc Bảo, Tô Tử Tích câm nín.

Túc Bảo nhìn những bóng quỷ dày đặc ở hành lang, chúng vừa nấp vội khi nghe thấy tiếng aoooo ban nãy.

Túc Bảo cười híp mắt: “Anh ơi đừng sợ, nước miếng của em trừ tà đó!”
“Cút!” Tô Tử Tích trợn trắng mắt.

Túc Bảo lập tức nói: “Được rồi! Chị gái nhỏ ơi, Túc Bảo đến rồi nè!”
Cô bé nắm thanh kiếm gỗ gụ rồi vui vẻ chạy vào phòng.

Tô Tử Tích: “….


Chạy….


chạy thật rồi ư?
Cô em gái không đáng tin này!
Tô Tử Tích cảm thấy bí bách khó chịu, cậu nhìn cánh cửa trước mặt rồi quyết định không vào phòng.

Không vào, tuyệt đối không vào!…
Cậu vừa nghĩ vậy thì bên tai truyền tới tiếng thở dài: “Nhóc đến rồi….


Đồng tử Tô Tử Tích co lại, lần này cậu phản ứng kịp thời, co cẳng bỏ chạy: “Túc Bảo….

!!”
Tô Tử Tích chạy vèo vào phòng…
Phòng cách vách này cũng gồm một phòng khách, hai phòng ngủ, ghế sô pha bằng vải bông thông thường màu xám, bố cục trong phòng rất nhỏ, ghế sô pha trong phòng khách hướng về phía nhà bếp và phòng tắm, không có TV hay bất cứ đồ trang trí nào khác.

Bên cạnh phòng khách là hai cánh cửa, một cánh đóng chặt, cánh còn lại mở toang, cửa phòng ngủ đối diện với cửa chính, vừa bước vào đã có thể nhìn thấy phòng ngủ được bài trí màu đỏ——
Khăn trải giường, chăn, gối lớn màu đỏ, chữ ‘Hỉ’ lớn màu đỏ dán trên tấm gương, trên bàn trang điểm có hai cây nến đỏ cháy dở.

Một đôi giày cao gót đỏ được đặt ở cuối giường!
Gió thổi qua dường như còn mang theo tiếng thở dài của cô gái.

Cả người Tô Tử Tích nổi da gà, da đầu tê dại, cậu không dám ngoảnh đầu lại.

“Túc Bảo….

.

Em ở đâu?” Tô Tử Tích gọi nhỏ.

Hu hu hu, hồi nãy vừa kêu cô bé cút đi, bây giờ cậu chỉ hận không thể ôm đùi cô bé.

Bỗng một cái đầu nhỏ chui ra từ phía sau Tô Tử Tích: “Em ở đây nè!”
Tô Tử Tích: “!!!”
Cả người Tô Tử Tích cứng đờ, cậu tức giận hỏi: “Sao em lại lặng yên không một tiếng động xuất hiện thế hả?”
Túc Bảo như làm sai điều gì đó, nói: “Lần trước em vỗ vai thì anh cũng tức giận mà….



Bỗng nhiên gọi tên sẽ khiến anh Tử Tích giật thót, đặt tay lên vai cũng dọa cho anh ấy xém mất nửa cái mạng.

Bây giờ cô bé lặng lẽ ló đầu ra, anh Tử Tích vẫn tức giận đó thôi.

Ôi, thật khó cho cô bé mà!
Tô Tử Tích hỏi: “Em đi đâu đấy?”
Túc Bảo chỉ tay về phòng bếp: “Em vào nhà bếp xem thử thì phát hiện ra hai quả trứng màu đỏ.


Cô bé xòe hai tay ra, mỗi tay cầm hai quả trứng đỏ - loại trứng dùng cho tiệc cưới.

Tô Tử Tích lập tức đẩy tay Túc Bảo ra: “Mang nó ra xa đi!”
Túc Bảo nhìn quanh quất rồi đặt hai quả trứng lên bàn trà.

Phù….

.

Bỗng một cái bóng màu đỏ bay lướt qua cửa.

Tô Tử Tích như chết lặng: “Túc Bảo, em….

ban nãy em trông thấy không?”
Túc Bảo gật đầu: “Thấy rồi ạ, là chị gái mặc váy cưới màu đỏ.


Cô bé cẩn thận kiểm tra xung quanh, hồi nãy dì quỷ nói, căn phòng này có quỷ hồn sống từ trước, nhưng khi cô bé vào thì chẳng thấy bóng dáng quỷ hồn nào.

Như thể quỷ hồn đã sang nhà hàng xóm chơi.


Càng không thấy gì, Tô Tử Tích càng lo lắng, cậu nói: “Không ổn, chúng ta về phòng trước đi, trưa mai lại sang đây…”
Tô Tử Tích vừa dứt lời thì hành lang vang lên tiếng cộp cộp.

m thanh từ xa đến gần, ai đó đang đi về phía này.

Túc Bảo kéo tay Tô Tử Tích rồi chạy như bay vào phòng ngủ: “Mau nấp đi!”
Tô Tử Tích: “???”
Cậu trơ mắt nhìn Túc Bảo kéo mình vào phòng ngủ tràn ngập màu đỏ kia.

Mỗi tế bào trên người Tô Tử Tích đều đang phản kháng, cậu nói: “Đổi phòng ngủ khác đi em.


Túc Bảo nói nhỏ: “Không kịp rồi!”
Tô Tử Tích bỗng thấy hoang mang một cách khó hiểu, cậu bị Túc Bảo kéo xuống gầm giường, sau đó cô bé dán một lá bùa màu vàng trước mặt hai người.

Dưới gầm giường….

Tô Tử Tích chợt nhận ra điều gì đó, cả người bỗng ngây ra.

Trốn chỗ nào chẳng được, đằng này trốn ngay dưới gầm giường nữ quỷ?!!
Lông tơ trên người Tô Tử Tích dựng đứng, cậu toan bò ra ngoài, nhưng một đôi giày màu đỏ bỗng xuất hiện trước mắt cậu.

Đôi giày đỏ ngày càng đến gần, một giọng nói khàn khàn như Vịt Donald đột nhiên vang lên: “Này….

trốn ở đâu rồi….


Tô Tử Tích trợn tròn hai mắt, đôi giày đỏ kia đung đưa trước mắt cậu, hai chân còn kiễng lên một cách quỷ dị.

Khi đi lại, chân của người thường luôn áp sát sàn, vậy mà giờ đây chủ nhân của đôi giày này lại kiễng chân để di chuyển.

Bỗng, đôi giày đỏ dừng lại ngay trước mặt Tô Tử Tích.

Sau đó, Tô Tử Tích nhìn thấy mái tóc xõa xuống….

.

giống như có ai đó đang nắm lấy mép giường và chuẩn bị nhìn xuống gầm giường.


Toàn thân Tô Tử Tích cứng đờ, hô hấp cũng ngưng trệ.

Phần tóc xõa xuống đất ngày càng nhiều, có thể đoán được cái đầu mỗi lúc một gần gầm giường…
Tô Tử Tích đảo mắt nhìn Túc Bảo cầu cứu.

Chẳng ngờ lại trông thấy Túc Bảo đang đếm tiền!
Đúng! Chính là đếm tiền, nhưng là tiền giấy cho người chết….

.

Tô Tử Tích tức đến độ muốn bật khóc, giờ là lúc nào rồi còn đếm tiền?
Tiền âm phủ thì cứ đốt cả xấp đi, có gì đáng để đếm đâu?
Chiếc giường phát ra tiếng cọt kẹt, toàn bộ tóc xõa xuống đều chất đống trên mặt đất, có thể nhìn thấy đỉnh đầu của "người đó" rồi.

Tô Tử Tích nín thở, sao cái đầu này lại gục xuống thế này?
Theo tình huống thông thường, trước hết phải trông thấy một nửa cái tai hoặc một nửa khuôn mặt, sao trường hợp này lại thấy đỉnh đầu trước…
Tô Tử Tích sợ quá đỗi, đáy lòng cậu điên cuồng gọi tên Túc Bảo, cứu anh cứu anh với!!!
Túc Bảo như nghe được tiếng lòng của Tô Tử Tích, cô bé ngẩng đầu nói: “Yên tâm, quỷ hồn không nhìn thấy chúng ta đâu!”
Tô Tử Tích sợ hãi toan bưng miệng Túc Bảo lại, chỉ nghe Túc Bảo nói: “Yên tâm, cũng không nghe thấy giọng nói của chúng ta!”
Tô Tử Tích: “….


Cậu tin cô bé cái mốc khô ấy!!
Cô bé không thấy ‘người’ bên giường kia ngồi xổm xuống rồi tiếp tục ló đầu vào trong ư?
Ngay lúc Tô Tử Tích tưởng rằng ‘người’ kia sẽ thấy cậu và Túc Bảo thì nó bỗng đứng thẳng người rồi ngồi xuống bên mép giường.

Tô Tử Tích vừa thở hắt ra thì ngoài cửa lại truyền tới tiếng bước chân vội vã.

‘Người’ đến lần này đi một đôi dép lê màu hồng, vừa vào cửa đã hốt hoảng nói: “Xin lỗi, ta…ta đến chậm…”
‘Người’ ngồi bên giường nghiếng răng nghiến lợi mắng bằng chất giọng khàn đặc kinh dị: “Kêu ngươi đi mua đồ mà lề mề mất bao nhiêu thời gian hả? Đi nửa buổi tối không về, nói đi, có phải ngươi lấy tiền của ta đi chơi chỗ nào không?”
Nữ quỷ đi dép lê như sắp khóc: “Không mà…”
Đáp lại lời nó là một cái tát tai.

Nữ quỷ đi dép lê màu hồng bị đánh bay.

Vừa vặn lăn xuống bên giường, ngay trước mặt Tô Tử Tích.

Tô Tử Tích: “!!!!”.

Bình Luận (0)
Comment