Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm

Chương 214


Ở hàng ghế sau, đôi vợ chồng trung niên đang nhìn chằm chằm anh ta, sắc mặt hai người họ trắng bệch, mấu chốt là mặt họ không chút cảm xúc, giống như người đã chết rất lâu, rất lâu rồi….

.

Đúng, chính là người đã chết từ rất lâu….

.

Tài xế taxi chợt nhớ tới điểm đón cặp vợ chồng này chính là khu vực gần tòa nhà đang xây dở trên đường Vọng Lĩnh, nơi đó hoàn toàn không có chợ đêm!
Càng không có quán bar, ktv và buổi biểu diễn tối nào!
Anh ta đạp phanh, chiếc xe két một tiếng rồi dừng lại.

Chú quỷ đảo con ngươi, nhìn con đường bên ngoài qua cửa kính xe: “Sao tự dưng lại dừng lại?”
Mồ hôi lạnh đã thấm ướt lưng áo tên tài xế, anh ta lắp bắp nói: “Đèn….

đèn đỏ…”
Dì quỷ hồ nghi nhìn, đèn đỏ ư? Chỗ này cách xa ngã tư mà.

“Ôi, lẽ nào chết lâu quá rồi nên mắt mờ rồi ư?” Dì quỷ lẩm bẩm.

Chú quỷ quan tâm sáp tới gần: “Để anh xem giúp cho!”
Dì quỷ lôi con ngươi ra cho chồng nhìn.

Hai quỷ ngồi rất gần nhau, cẩn thận tránh tầm nhìn của tên tài xế.

Nhưng tên tài xế xém chút nữa đã bị hù cho mất nửa cái mạng.

Đúng là anh ta không thể nhìn được hình ảnh kinh dị kia qua gương chiếu hậu.

Nhưng, chiếc xe này của anh ta hơi thiếu đàng hoàng.

Anh ta lén đặt camera siêu nhỏ ở hàng ghế sau.

Thi thoảng chở vài cô gái xinh đẹp hoặc là cô gái mặc đầm ngắn, tên tài xế có thể nhìn lén qua điện thoại của mình….


Chỉ cần nhấn vào di động là có thể chụp ảnh hoặc quay video.

Anh ta và những tên tài xế taxi dù cùng chung chí hướng khác đã lập nên một group, mỗi ngày chia sẻ ‘cảnh đẹp’ tuyệt vời trong group.

Khi trước tên tài xế phấn khích và cuồng hoan thế nào thì giờ khắc này, ác mộng khủng khiếp thế ấy.

Trong hình ảnh quay được từ camera, có thể nhìn thấy rõ người phụ nữ trung niên móc con ngươi của chính mình ra ngoài.

Người đàn ông trung niên cẩn thận lau con ngươi.

Sau đó giúp người phụ nữ trung niên lắp con ngươi vào mắt.

Tên tài xế taxi cảm thấy mình như rơi xuống nước, toàn thân ướt đẫm mồ hôi, trên mặt cũng không ngừng chảy mồ hôi.

Lúc này, người phụ nữ trung niên còn duỗi cổ ra: “Đèn đỏ phải chờ lâu vậy ư?”
Tên tài xế đáp: “Là…là…là thế này, hình như xe của tôi hỏng rồi…”
Chú quỷ không khỏi chau mày, cái xe rách nát gì không biết!
Dì quỷ nói: “Chỗ này cách Đào Hoa Túc không xa, chúng ta đi bộ một đoạn nha!”
Chú quỷ gật đầu, lấy tiền rồi đưa cho tên tài xế.

Đây là lần đầu tiên tên tài xế nhận tiền mà tay run như cầy sấy!!
Chỉ thấy đôi vợ chồng nọ xuống xe, chậm rì rì đi về phía trước.

Nhìn kỹ thì dáng đi của họ không giống người thường, chân không chạm đất mà đang bay lơ lửng….

.

Tên tài xế taxi run rẩy nhìn tờ tiền trong tay, quả nhiên là tiền âm phủ.

“Mẹ…mẹ ơi.

.



Tên tài xế không rõ mình đã về nhà bằng cách nào.

Chỉ là sau đó anh ta bị ốm nặng một trận, không dám chạy taxi nữa, còn đốt luôn camera lắp ở hàng ghế sau.

Thậm chí thoát luôn khỏi group chia sẻ hình ảnh chụp lén kia, tinh thần anh ta suy sụp rất nhiều, ngày nào cũng sống trong nỗi kinh hoàng khiếp sợ….

.

Đương nhiên, đây đều là những chuyện về sau.

**
Ngày hôm sau.

Trước khi rời đi, Túc Bảo khoét một cái lỗ dưới tấm bia đá lớn giữa hai tòa nhà ở Đào Hoa Túc, sau đó bỏ một đồng xu vào lỗ.

Tô Tử Tích hỏi: “Đây là?”
Túc Bảo nói: “Trấn áp sát khí cõi âm ở chỗ này, như vậy sẽ không còn nhiều người nhảy lầu nữa.


Đồng xu có thể trấn áp tà ma, đặc biệt là đồng xu đã được vẽ lá bùa theo hướng dẫn của sư phụ cô bé.

m quỷ nơi này nhiều vô số, mỗi quỷ đều có một số phận riêng, nếu diệt hết âm quỷ ở Đào Hoa Túc thì có thể lấp đầy hồ lô của cô bé không nhỉ?
Tuy nghĩ đến khả năng có thể lấp đầy hồ lô, Túc Bảo vẫn cảm thấy làm vậy không ổn.

Sau khi chôn đồng xu này xuống để trấn áp, dù có người nhảy lầu thì hồn phách của họ cũng không bị vây khốn lại nơi này, cũng không bị quỷ hồn khác nô dịch.

Tô Tử Tích hỏi: “Em không sợ người khác đào đồng xu này lên rồi lấy đi hả?”
Túc Bảo khẳng định: “Không đâu!”
Tô Tử Tích khó hiểu hỏi: “Sao lại không?”
Túc Bảo: “Em nói không thì sẽ không có trường hợp đó ~ Anh ơi anh hiểu mà!”
Tô Tử Tích: “…”

Túc Bảo vỗ vỗ tay, sau đó phủi bụi trên quần, kéo vali: “Đi thôi anh, về nhà nào!”
Tô Tử Tích mím môi, tự giác lấy chiếc vali từ tay Túc Bảo.

**
Nhà họ Tô.

Bà cụ Tô đứng ở cổng trang viên chờ hồi lâu, lo lắng nói: “Sao vẫn chưa về?”
“Ban đầu mẹ đã nói rồi, không cho hai đứa nhỏ đi, lỡ xảy ra sự cố gì thì biết làm thế nào?”
“Nhất là nhóc con khốn kiếp Tô Tử Tích, có khi em gái bị bán đi rồi nó vẫn đang đắm chìm trong game đấy!”
Mộc Quy Phàm và Tô Nhất Trần mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim.

Mới hai phút trôi qua mà Mộc Quy Phàm và Tô Nhất Trần đã bị bà cụ Tô mắng hai lần rồi.

Đúng lúc này, một chiếc ô tô đến gần trang viên nhà họ Tô.

Tô Tử Tích xuống xe trước, sau đó nhanh chóng chạy qua bên kia, mở cửa và đưa tay ra !
Túc Bảo ‘ha’ một tiếng, nhảy vào lòng Tô Tử Tích, Tô Tử Tích vội ôm cô bé.

“Nặng chết đi được, sau này em ăn ít đi chút nha!” Tô Tử Tích ghét bỏ nói.

Sau đó, cậu chạy ra cốp xe, xách vali xuống.

Tô Tử Tích kéo chiếc vali, trên tay treo những chiếc túi lớn nhỏ, trong tay còn cầm chiếc bánh ăn dở và nửa bình sữa của Túc Bảo.

“Còn đói không em?” Tô Tử Tích hỏi: “Chịu đói chút nha, chắc chắn bà nội đã nấu cơm rồi.


Bà cụ Tô và Tô Nhạc Phi cùng trưng ra bản mặt vô cùng kinh ngạc!!
Hai người đều lơ mơ.

°o°; ━━∑ ̄□ ̄|||━━
Tô Nhạc Phi mù mờ hỏi: “Đây…đây là Tô Tử Tích à?”
Có khi nào cậu nhóc bị quỷ nhập thân rồi không?
Bà cụ tô kinh ngạc: Sao Tô Tử Tích mới ra ngoài với Túc Bảo hai ngày mà khi về lại như biến thành người khác thế này? Chẳng ngờ cậu nhóc lại không nghiện game như mọi lần.

Còn chủ động chăm sóc em gái nữa chứ….

“Lẽ nào nhóc con này bị cái gì kích thích?” Bà cụ Tô lầm bầm lầu bầu.

Mộc Quy Phàm cong môi, còn không phải ư.


Túc Bảo chạy như bay tới, nhào vào lòng bà cụ Tô: “Ngoại ơi!”
Mộc Quy Phàm: “….


Hay lắm, hôm nay lại là một ngày không - đáng - được- nhắc- tới.

Cũng may sau khi ôm ấp bà ngoại một phen, Túc Bảo lại nhào vào lòng Mộc Quy Phàm, sau đó tiếp tục ôm Tô Nhất Trần và Tô Nhạc Phi.

Vào nhà, cô bé lại ôm ông cụ Tô, Tô Tử Du, Tô Tử Chiến….

Đến Tiểu Ngũ và cụ rùa cũng được cô bé vuốt ve một lúc.

Sờ hết một lượt, người và động vật không thiếu một ai.

“Ăn cơm nào!” Bà cụ Tô âu yếm nói rồi lấy ra món tôm hấp tỏi yêu thích của Túc Bảo từ trong tủ hâm nóng.

Ông cụ Tô vẫn trưng ra bản mặt nghiêm túc, nói: “Ở Nam Thành thế nào con?”
Đang yên đang lành lại khăng khăng đòi đi trải nghiệm cuộc sống!
Mới tí tuổi đầu, ra ngoài hai ngày thì có thể trải nghiệm gì chứ!
Có thể thay đổi bản tính của Tô Tử Tích chắc?
Ông cụ Tô buồn bực nhìn Tô Tử Tích đang kéo đĩa tôm tỏi của Túc Bảo về phía cậu.

Xem đi, nhóc con lưu manh vẫn giữ nguyên bản tính lưu manh mà.

Ông cụ Tô vừa toan giáo huấn thì chợt thấy Tô Tử Tích bóc vỏ tôm rồi cho thịt tôm vào bát Túc Bảo.

Tô Tử Tích nói: “Nam Thành vẫn thế thôi! Có thời gian thì Thái Thượng Hoàng ra ngoài đi chơi đi!”
Tô Tử Tích vẫn bày ra bộ dạng thiếu đòn đó.

Cậu vừa bóc tôm cho Túc Bảo, vừa không quên phàn nàn: “Ban nãy ăn nhiều vậy rồi mà em vẫn còn ăn được hả? Mập chết em đi!”
Miệng Tô Tử Tích luôn tỏ vẻ ghét bỏ.

Nhưng….

Tay cậu lại vô cùng thành thật, động tác bóc tôm chưa hề dừng lại.

.

Bình Luận (0)
Comment