Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm

Chương 224


Y tá Quyên suýt chút nữa đã hét chói tai, ngẩng phắt đầu lên----Liền nhìn thấy một ông cụ mặc đồ đen kiểu cũ đang nhìn chị ta đăm đăm.
Ông cụ chống gậy, sắc mặt trắng bệch.
Y tá Quyên thầm nghĩ: Ông cụ này khá quen mắt, hình như mình đã gặp ở đâu rồi thì phải.
Nhưng chị ta không nhận ra, còn tưởng ‘người’ đứng trước mặt là cụ già nhà hàng xóm đi ra ngoài chơi, chị ta tức giận mắng to: “Thần kinh à? Nửa đêm không lo đi ngủ còn đứng lù lù ở đây thế hả!”
Y tá Quyên vừa vỗ ngực vừa chửi rầm trời.
Hồi nãy chị ta bị hù cho giật thót, chân cũng bị trẹo luôn, càng nghĩ chị ta càng tức giận.
“70-80 tuổi rồi còn ra đường lượn lờ lúc nửa đêm, mau đi xuống địa phủ đi được rồi đấy!”
Y tá Quyên bám vào tay vịn cầu thang đi lên.

Khi đến gần ông cụ, chị ta còn mắng thêm một câu: “Cút đi! Đừng có chắn đường!”
Ông cụ từ từ đứng qua một bên.
Nhà y tá Quyên ở tầng năm, chân bị người ta đánh gãy mà không dám kêu la, giờ còn phải tự mình leo cầu thang bộ, lửa giận đã tích tụ trong lòng chị ta.
Kết quả, vừa đi lên góc cầu thang tầng ba đã nhìn thấy một cụ già đứng ở đầu cầu thang đang nhìn chằm chằm vào chị ta.
Lần này là một bà cụ.
Bà cụ này còn khoa trương hơn ông cụ ban nãy, bà mặc một bộ đồ trắng toát khiến y tá Quyên sợ đứng tim.
“Mẹ kiếp, một đám người đã cao tuổi rồi còn chưa đi đời nhà ma, chết rồi hay sao mà cứ mặc đồ tang thế hả!!” Y tá Quyên lại mắng tiếp.
Hôm nay y tá Quyên bị vạch trần bộ mặt thật, trên mạng tràn ngập tiếng mắng mỏ chị ta, từ nay chị ta không muốn phải làm bộ làm tịch nữa.
Lúc đi ngang qua bà cụ mặc đồ màu trắng, y tá Quyên còn trừng mắt một cái.

Lần trừng mắt này, y tá Quyên bỗng phát hiện ra bà cụ đang kiễng chân.
Tim y tá Quyên đập thình thịch-----Sao một bà cụ có thể đứng vững vàng bằng mũi chân như vậy chứ?
Y tá Quyên ngoảnh đầu nhìn lại, chợt phát hiện ra ông cụ ban nãy cũng đi theo sau chị ta từ lúc nào, đứng cách chị ta vài bước chân…..
Y tá Quyên vô cùng sợ hãi, ông cụ lặng lẽ đi theo chị ta từ lúc nào thế, sao không hề có tiếng động gì…Rõ ràng ông cụ chống gậy mà!!
Lưng y tá Quyên ướt đẫm mồ hôi lạnh, chị ta sợ hãi đến mức kỳ tích y học cũng xuất hiện, tay kéo luôn cái chân bị đánh gãy rồi chạy nhanh như bay!
Về nhà! Chị ta phải về nhà!
Nhìn từng bậc thang hướng lên trên, y tá Quyên chỉ hi vọng không nhìn thấy thêm bất cứ ‘người’ nào nữa.
Ai ngờ sợ của nào trời trao của ấy, còn chưa tới tầng 4, y tá Quyên đã trông thấy một cụ già đang đứng ở góc cầu thang.
Lần này, cụ già mặc bộ quần áo bệnh nhân trong viện----Đâu có cụ già nào về đến nhà còn mặc đồ của bệnh viện, giờ khắc này y tá Quyên hoàn toàn phản ứng ra, chị ta gặp quỷ rồi!!
Nhìn gương mặt cụ già trước mặt, cuối cùng y tá Quyên cũng nhớ ra---Đây chẳng phải cụ già nhập viện lần trước và mới vừa làm phẫu thuật ung thư phổi đó ư?
Y tá Quyên sợ hãi lùi lại một bước, nhưng bên tai chị ta lại vang lên một giọng nói yếu ớt: “Giẫm lên tôi rồi!”
Y tá Quyên quay phắt đầu lại, lông tơ toàn thân dựng đứng---Không biết từ lúc nào, ông cụ và bà cụ ban nãy cũng đi theo lên tầng 4 rồi!!
Y tá Quyên toan chạy lên tiếp, vừa quay đầu đã trông thấy ông cụ mặc đồ bệnh nhân đang đứng sáp vào chị ta!
“Y tá Quyên, tôi muốn ho ra đờm…Tôi khó chịu quá, giúp tôi với!”
Y tá Quyên như ngửi thấy mùi hôi thối…..
Đương nhiên chị ta hiểu vì sao ông cụ lại nói vậy.
Sau khi ông cụ này trải qua ca phẫu thuật ung thư phổi, bác sĩ dặn ông phải ho long đờm thường xuyên.
Làm y tá, chị ta phải giúp ông cụ đứng dậy ít nhất bảy tám lần một giờ, còn phải đặc biệt chú ý đến vết thương của ông cụ...!Ai có thể làm được điều này?

Có mà mệt muốn chết!!
Thế là sau ngày đầu tiên, y tá Quyên đã ăn bơ làm biếng, chị ta không đổ cái chậu mà ông cụ ho và nhổ ra, người nhà với bác sĩ tới thăm thì chị ta nói hôm nay ông cụ đã ho rồi.
Ngày thứ ba, ông cụ ho mỗi lúc một dữ dội, hại cho y tá Quyên bị đánh thức lúc đang ngủ ban đêm!
Bất cứ ai mất ngủ ban đêm, nhất là bị đánh thức giữa đêm, đều sẽ cáu kỉnh.
Hễ tức giận, Y tá Quyên lại siết tay vào ống dẫn niệu của ông cụ----Sau phẫu thuật, bác sĩ sẽ thông đường tiết niệu rồi treo túi đựng ống thông ở đầu giường, các y tá sẽ được dặn dò thường xuyên kiểm tra túi đựng và đổ nước đi khi gần đầy---
Y tá Quyên bóp túi thông tiểu để nước tiểu chảy ngược lại.
Ngày hôm sau, ông cụ chết vì nhiễm trùng cấp tính.
Bác sĩ nói, nếu không ho ra đờm thì dễ bị nhiễm trùng.

Các ca phẫu thuật ung thư phổi thường gặp trường hợp tử vong do nhiễm trùng sau khi mổ.

Nghe bác sĩ giải thích, các gia đình rất đau buồn nhưng họ không hề nghĩ tới nguyên nhân khác dẫn đến cái chết của ông cụ.
Ồn ào, ồn ào, xem ông còn ồn được nữa không!
Y tá Quyên nhớ rõ, lúc thi thể ông cụ bị mang đi, chị ta còn lẩm bẩm mắng câu đó.
“A!” Y tá Quyên kêu chói tai rồi chạy điên cuồng, nhưng dẫu chị ta chạy thế nào cũng không lên được tầng 5.
Chị ta chạy hoài chạy mãi, nhưng cứ ngẩng đầu lên lại phát hiện ra mình đang ở lầu 3 hoặc lầu 4.
Ở mỗi góc cầu thang đều có một cụ già đang đứng chờ chị ta.

Mới đầu có 3 cụ già, sau đó tăng lên 5, 8, 10 cụ….
Y tá Quyên chạy đến mức cái chân gãy cũng bị hỏng luôn, cuối cùng kinh hãi cuộn tròn người trong góc cầu thang: "Đừng đến đây, đừng đến đây!"
Ngay lúc tuyệt vọng, y tá Quyên bỗng trông thấy một cô bé - Túc Bảo!
“Tiểu thư Túc Bảo, cứu dì với! Cứu dì với!”
Y tá Quyên vội vàng bò dậy, nhưng không thể bò ra khỏi tầng 3.
Túc Bảo mím môi nhìn chị ta, hỏi: “Oan có đầu, nợ có chủ, các ông bà cụ tới tìm dì vì dì hại chết họ.

Sao dì lại làm như vậy? Các ông bà cụ kia có thù oán gì với dì hả?”
Sắc mặt y tá Quyên tái nhợt, mặt đầm đìa mồ hôi, đồng tử giãn ra….Nhìn mặt chị ta cũng thấy kinh dị.
Y tá Quyên khóc nói: “Không, không có thù hận gì hết…”
Bà cụ mặc đồ trắng hỏi: “Thế tại sao cô ép tôi ăn phân, cuối cùng còn lấy gối đè tôi tắc thở mà chết!”
Y tá Quyên tuyệt vọng, run rẩy nói: "Tôi không cố ý, tôi chỉ quá mệt mỏi, tôi, tôi không có ác ý gì cả."
Túc Bảo mím môi.
Hại chết người ta rồi còn kêu không có ác ý ư?
Chỉ nghe thấy y tá Quyên khóc, nói: “Bởi vì chăm sóc người già quá khó khăn, tôi cực kỳ mệt mỏi, nhưng tôi vẫn phải kiếm tiền để sống chứ…..”
Người già liệt giường và không thể tự chăm sóc bản thân thực ra cũng là gánh nặng cho con cái.
Về cơ bản, trong mười gia đình thì có bảy - tám gia đình vì chuyện này mà kiệt sức, có lẽ đám người nhà này cũng mong được giải thoát khỏi gánh nặng càng sớm càng tốt phải không?
Đó là lý do tại sao chị ta giết rất nhiều người già mà không hề bị phát hiện.
Sau này y tá Quyên cảm thấy chuyện này cũng bình thường thôi, dù sao cũng là gánh nặng, đám con cái kia không thể xuống tay vì hai chữ đạo đức thì cứ để chị ta giải thoát giúp….
Chưa biết chừng, đám con cái kia còn thầm cảm ơn chị ta ấy chứ!
Gương mặt nhỏ của Túc Bảo nhuốm vẻ nghiêm túc: “Dù dì muốn kiếm tiền để sống thì cũng đâu thể giết chết các ông bà cụ!”

“Hơn nữa, con cái của ông bà cụ chắc chắn không muốn ba mẹ họ qua đời.”
Y tá Quyên vừa khóc vừa nói: “Lúc đầu dì không như thế này đâu.

Một tiền bối khác của dì đã dạy dì như vậy.

Dì, dì thực sự, lúc đầu dì không như thế đâu… Dì thực sự không có ác ý, thật đấy..."
Thấy Túc Bảo làm thinh, y tá Quyên lại nhìn mấy ông bà cụ đứng trước mặt: “Các cụ chết đi thì con cái cụ mới được giải thoát, nếu các cụ cứ sống trên giường bệnh thì chắc chắn sẽ làm liên lụy tới con cái….Thay vì duy trì kiểu sống không bằng chết ấy, chi bằng xuống địa phủ, đúng không? Các cụ xem, tôi làm vậy vì nghĩ cho con cái các cụ thôi mà… ”
Túc Bảo không sao hiểu được cách giải thích lừa mình dối người của y tá Quyên.
Quỷ đáng sợ thật đấy, nhưng cô bé phát hiện ra….Có những người, lòng dạ còn đáng sợ hơn quỷ!
Cô bé mím môi, không muốn quan tâm tới chuyện này nữa.
Lẽ ra, cô bé nên khuyên các ông bà cụ này rời đi, đừng tiếp tục lưu lại tòa nhà này.
Nhưng giờ cô bé chỉ muốn bỏ đi.
Túc Bảo nghĩ là làm, quay người xuống lầu rồi đi luôn.
Y tá Quyên sợ quá đỗi, hoảng loạn ngã lăn xuống dưới: “Tiểu thư Túc Bảo, tiểu thư Túc Bảo!”
“Xin con đừng đi! Cứu dì với!”
“Tiểu thư Túc Bảo, cứu dì với! Lẽ nào con nhẫn tâm thấy chết không cứu ư!!”
“A---”
Túc Bảo xuống lầu, thấy Mộc Quy Phàm đang đứng chờ cô bé.
Trên lầu truyền tới tiếng kêu thảm thiết..

Bình Luận (0)
Comment