Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm

Chương 242


Túc Bảo bừng tỉnh ngộ, nhìn quỷ xui xẻo trước mặt.

“Chả trách mắt môi đều thâm đen, hóa ra là đen đủi.


Quỷ xui xẻo thanh minh: “Cái này là đi ngược với xu hướng chính, ngươi thì hiểu cái gì??”
Túc Bảo: Đi ngược với xu hướng chính là gì thế này??
Sở thích của thế hệ cũ thật lạ lùng!
Kỷ Trường hỏi: “Ngươi cố tình ‘chỉnh’ Vệ Uyển thành ra thế này vì muốn thu hút chúng ta tới hả?”
Quỷ xui xẻo: “Cũng không phải, vừa hay ta cũng ghét Vệ Uyển đó thôi…”
Kỷ Trường cười lạnh: “Có lẽ ngươi bị ngồi tù ở đây rất lâu rồi, sớm không ghét muộn không ghét, đằng này cứ phải đợi sau khi Túc Bảo tới thăm nuôi Vệ Uyển mới bắt đầu ghét cô ta ư?”
Thấy không thể che giấu được, quỷ xui xẻo chỉ đành thành thật thú nhận.

Hóa ra quỷ xui xẻo đã bị mắc kẹt ở đây gần hai mươi năm, dù có trở thành ác quỷ cũng không thể rời khỏi nơi này.

Rất nhiều tù nhân mới phải vào tù mỗi ngày nhưng chẳng ai có bát tự khớp với nó.

Vất vả lắm mới biến thành ác quỷ, nó còn cười phá lên vì tưởng có thể rời khỏi đây sau mười năm, chẳng ngờ lại bị lưới điện trên tường giật điện cho bắn trở lại.

Nó muốn rời đi từ cửa chính, kết quả bị một con chó đen rượt đuổi năm vòng quanh nhà tù.

“Ta mất mười năm mới biến thành ác quỷ….

Nhưng mất thêm bảy năm mà vẫn chưa thể rời khỏi nhà tù này.


Mỗi lần nó sắp thành công rời đi thì lại phát sinh đủ tình huống chặn bước nó.

Vô cùng xui xẻo!
“Hôm qua ta nhìn thấy các người tới đây…Ta vui mừng khôn xiết, lặng lẽ đi theo các người, những tưởng rằng có thể thoát khỏi nơi này…”
Nào ngờ chưa ra khỏi cửa nhà tù thì có một bà lão đến thăm con trai ở quê mang theo một con gà trống to, con gà trống đó bay ra khỏi cái bao và mổ cho quỷ xui xẻo lùi về nhà tù.

Túc Bảo mù mờ hỏi: “Anh còn sợ gà nữa ư?”
Quỷ xui xẻo trưng ra bản mặt gặp xúi quẩy: “Gà trống có dương khí quá mạnh.



Túc Bảo hồ nghi: “Thật sao?”
Quỷ xui xẻo vuốt tóc mái của mình, khẽ hất tóc rồi nói lảng tránh: “Đương nhiên.


Còn lâu nó mới nhận mình sợ gà nhé.

Thấy Túc Bảo còn muốn hỏi thêm gì đó, quỷ xui xẻo vội nói: “Thế có thể đưa ta đi không? Chỉ cần giúp ta thoát khỏi cái chỗ quỷ quái này thì kêu ta làm gì cũng được hết!”
Túc Bảo nhìn Kỷ Trường, hắn chỉ nói: “Con muốn làm gì thì làm.


Túc Bảo gật đầu, muốn hỏi quỷ xui xẻo là ai, vì sao lại chết.

Nhưng nơi này quá đông người, Túc Bảo liền kéo tay Tô Nhất Trần, nói: “Cậu cả ơi mau đi thôi.


Tô Nhất Trần không hỏi lý do, dứt khoát nắm tay Túc Bảo đi luôn.

Vệ Uyển: “??”
Cô ta ngồi đây khóc nửa ngày trời, Tô Nhất Trần chẳng thèm đếm xỉa, còn Túc Bảo thì ngồi chơi ngón tay và lầm bầm lầu bầu gì đó một mình.

Rốt cuộc hai người họ tới làm cái gì thế??
Không phải vì nghe tin cô ta sống thảm trong tù nên mới đến thăm cô ta ư??
Vệ Uyển cảm thấy bị coi thường và sỉ nhục, sao bọn họ có thể như vậy!
Cô ta không cam tâm, không muốn tiếp tục ở lại đây thêm một giây một phút nào nữa, dù chỉ đổi cô ta sang nhà tù khác thôi cũng được!
“Túc Bảo….

” Vệ Uyển vùng vẫy muốn đuổi theo, nhưng còn chưa ra khỏi cửa phòng thăm nuôi thì một gương mặt đã đột ngột dán tới.

Hai mắt Tô Cẩm Ngọc đang chảy dòng lệ máu, cô khóc thút thít: “Chị dâu ơi….


Vệ Uyển sợ đến mức chân đứng vội lại, ngã nhoài ra đất.

Tô Cẩm Ngọc vặn vẹo thân thể, bò trên mặt đất: “Chị dâu….

Hình như người em đứt làm đôi rồi, chị giúp em với…”
Vệ Uyển hét lên rồi lùi lại, ngay cả lúc quản giáo lên kéo cô ta, cô ta vẫn kinh hãi vung vẩy tay chân.


“Cút đi! Đừng đến đây, đừng đến đây.

” Vệ Uyển hét to.

Tên quản giáo dứt khoát cho cô ta xơi một dùi cui điện.

Vệ Uyển trợn mắt, ngã xuống đất co giật.

Khoảnh khắc trước khi ngất đi, Vệ Uyển tuyệt vọng quá đỗi….

Tại sao…Tại sao người bị tổn thương luôn là cô ta? Sao cô ta lại thảm như này?
Tô Nhất Trần nắm tay Túc Bảo ra ngoài, giám ngục dẫn đường cho họ nói: “Người nhà một tháng chỉ được vào thăm một hai lần.

Gần đây Vệ Uyển không ngoan ngoãn, tháng sau anh hãy tới thăm cô ta nhé.


Tô Nhất Trần gật đầu: “Ừm.


Túc Bảo: “Chú ơi yên tâm đi ạ, con và cậu sẽ không tới nữa đâu.


Giám ngục: “??”
Chiếc xe từ từ lái đi ra ngoài.

Có hai cổng vào nhà tù, bánh trước của ô tô cuối cùng cũng đi qua cổng và một nửa thân xe đã ra khỏi nhà tù.

Quỷ xui xẻo vô cùng kích động, cuối cùng nó cũng sắp thoát khỏi cái chỗ quỷ quái này rồi.

Nó cười phá lên: “Ta ra ngoài rồi, haha, ta ra ngoài rồi!!”
"17 năm! tròn 17 năm!"
“Ha ha ha, Long Ngạo Thiên ta cuối cùng cũng thoát khỏi cái chỗ quỷ quái này rồi! Ta muốn hỏi hôm nay còn ai! Còn ai có thể ngăn cản ta đây!”
Cả người quỷ xui xẻo bỗng tràn đầy sát khí, nó lao ra khỏi cửa kính ô tô rồi bay ra ngoài!
Kỷ Trường nheo mắt: “Lừa phỉnh ư? Muốn chạy ư?”

Túc Bảo hét to bằng giọng nói non nớt: "Này! Chạy đi đâu vậy!"
Đôi mắt được kẻ một lớp mực đen dày của quỷ xui xẻo thoáng hiện sự khinh miệt.

Hừ, nó muốn tự do!
Chỉ có kẻ ngốc mới đi với họ!
Đúng lúc này, một tia sét đột nhiên đánh xuống từ bầu trời.

Đùng….

!
Quỷ xui xẻo bị đánh cho bay ngược trở lại rồi nện vào lưới điện trên tường, giật cho tung hồn thể.

Sau đó ngã xuống, vừa vặn rơi xuống dưới chân chú chó cảnh sát.

Chú chó cảnh sát đang đi tè bỗng sửng sốt.

Chuyện gì thế này, hình như ban nãy nó trông thấy thứ gì đó mà.

Mùi này giống như mùi của bóng đen mà nó truy đuổi năm vòng lần trước?
Chú chó cảnh sát cảnh giác nhìn xung quanh, nhưng không trông thấy gì hết.

Thôi kệ đi, cứ phải tè trước đã!
Chó cũng có ba nhu cầu cấp bách giống con người mà!
Quỷ xui xẻo vừa toan bò dậy thì đã bị chó cảnh sát tè cho ướt đầu.

Quỷ xui xẻo: “…”
Xe của Tô Nhất Trần dừng ngoài cổng lớn, cửa xe mở ra, Túc Bảo bước xuống.

Cô bé ngồi xổm ngoài cổng lớn, tò mò nhìn quỷ xui xẻo đang nằm bên trong.

“Sư phụ ơi, anh ấy không ra ngoài được thật nhỉ!”
Nhà tù này cũng chẳng vẽ lá bùa nào, cánh cổng lớn thậm chí còn chưa đóng lại.

Chỉ bị ngăn cách bởi một tầng không khí thôi mà quỷ xui xẻo không thoát ra nổi.

Kỷ Trường lấy cuốn sổ ra xem, nói: “Hỏi bát tự và nơi sinh của nó để sư phụ xem thử.


Rốt cuộc quỷ xui xẻo đã làm gì mà bị mắc kẹt trong một nhà tù thế này?
Lúc này, hồn thể quỷ xui xẻo đang tỏa ra khói đen, hai mắt nó đẫm nước ngước nhìn bầu trời.

Nó đắc ý quá sớm rồi.


Sớm biết vậy, nó nên chờ chiếc xe hoàn toàn rời khỏi cửa sắt rồi hãy chạy thoát thân!
“Hu huhu……” Quỷ xui xẻo bật khóc.

Túc Bảo vốn định duỗi tay chọt vào người quỷ xui xẻo, nhưng thấy khắp người nó dính nước tiểu của chú chó nên đành thôi.

“Anh Long Ngạo Thiên, anh sinh ra ở đâu, ngày sinh và bát tự là gì, sao lại chết?” Túc Bảo hỏi.

Đến bây giờ quỷ xui xẻo mới hoàn toàn mất đi sự kiêu ngạo, nó uể oải đáp: “Ta là người quận Hành ở Nam Ninh, sinh vào tháng 1 năm 1988…”
“Ta chết năm 2005….

bị một con gà trống mổ chết.


Túc Bảo: “??”
Tô Cẩm Ngọc cũng thấy hứng thú, bay tới hỏi: “Sau đó thì sao? Sau đó thì sao?”
Quỷ xui xẻo liếc nhìn hai mẹ con không có lương tâm thích hóng hớt trước mặt….

Bỏ đi, dù sao nó cũng đánh không lại!
“Năm đó ta không chịu học hành chăm chỉ, suốt ngày chỉ thích đến quán Internet, nghỉ lễ cũng phải chơi vài ngày rồi mới về quê.


“Mẹ ta bảo ta cho gà ăn.

Ta buồn ngủ quá nên lấy thức ăn cho gà rải bừa bãi rồi đặt cái chậu lên tường.


“Ta vô tình giẫm phải phân gà nên bám vào tường, giơ chân lên chà vào thành bên”.

"Không rõ tại sao cái chậu trên tường lại rơi xuống và đập vào đầu ta.

"
“Ta giật mình lùi lại mấy bước, vô tình giẫm lên một con gà mái đang ăn…”
Túc Bảo khẽ chớp đôi mắt: “Sau đó anh bị con gà trống mổ chết à?”
Tô Cẩm Ngọc trưng ra bộ dạng hóng hớt, phân tích: “Không thể như vậy đâu nhỉ, gà mổ mà chết được ư?”
Hai mẹ con Túc Bảo nhìn quỷ xui xẻo.

Quỷ xui xẻo: “….

.

”.

Bình Luận (0)
Comment