Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm

Chương 248


Có nằm mơ Cao Viễn Hàng cũng không ngờ được, anh ta đã được tuyển dụng!
Hơn nữa còn do Tô tổng đích thân chỉ mặt điểm tên, điều này khiến tất cả mọi người đều lơ mơ.
Khúc Hưởng đưa cho anh ta một tờ đơn: "Hãy điền vào tờ đơn này và nhận việc ngay hôm nay, không vấn đề gì chứ?"
Cao Viễn Hàng vội đáp: “Không vấn đề gì hết!”
Sau khi bị công ty cũ sa thải, anh ta không ngờ mình lại tìm được một công việc khác với mức lương cao hơn công ty cũ!
Tập đoàn Tô Thị là ‘công ty nhà người ta’ mà bao người chen chúc đến sứt đầu mẻ trán cũng chẳng vào được!
Xem ra anh ta cũng chẳng đen đủi lắm!
Cao Viễn Hàng vui vẻ cầm tờ đơn quay lại vị trí làm việc mới.

Vừa điền xong tờ đơn, anh ta đã nhận được tin nhắn xxx: [Căn hộ anh thuê đã bị trộm đột nhập vào, thiệt hại nặng nề, tan làm hãy đến xxx để lập biên bản.]
Cao Viễn Hàng: “…”
Đúng lúc này, chuông tin nhắn di động của anh ta lại vang lên, đêm qua anh ta chỉ tiện tay mua xổ số của một công ty màn hình thông minh khổng lồ, chẳng ngờ lại trúng thưởng.
[Chào anh, anh đã trúng giải xxxx ‘màn hình cong 1’, phần thưởng đã được chuyển phát nhanh trong cùng thành phố đến địa chỉ của anh, vui lòng kiểm tra kỹ phần thưởng khi nhận được.]
Cao Viễn Hàng ồ lên một tiếng, anh ta đã muốn mua chiếc màn hình cong 1 kia từ lâu lắm rồi, nhưng vì giá món hàng hơn 20 ngàn tệ nên anh ta không nỡ vung tiền phung phí, không ngờ bây giờ lại rút thăm trúng món đồ!
Nhưng, Cao Viễn Hàng chưa kịp vui mừng được hai giây thì anh ta lại nhận được một tin nhắn xin lỗi từ công ty chuyển phát nhanh: [Chúng tôi liên hệ với số của anh nhưng không thể liên lạc được! Màn hình cong xxxx của anh đã bị vỡ trong quá trình vận chuyển! Vì là yếu tố bất khả kháng nên công ty chúng tôi không chịu trách nhiệm bồi thường, vui lòng liên hệ với người bán.]
Thật trùng hợp, người bán cũng đang gửi tin nhắn cho Cao Viễn Hàng.

Họ chụp ảnh màn hình thể lệ giải thưởng với nội dung: Công ty họ sẽ không tặng lại phần thưởng nếu phần thưởng bị hư hại do những nhân tố bất khả kháng.
Cao Viễn Hàng: “…..”

Tít!
Tin nhắn từ người bán: [Đồ ăn nhanh mà quý khách đặt đã được giao cho người giao hàng.]
Tít!
Tin nhắn từ người giao hàng: [Xin lỗi, xe của tôi dừng bên đường và đồ ăn nhanh của quý khách đã bị chó ăn mất rồi!]
Cao Viễn Hàng: “…”
Vẻ mặt anh ta dần trở nên tê liệt.
Cao Viễn Hàng không nhìn thấy, lúc này một con quỷ đang nằm nhoài trên đầu anh ta, bên cạnh con quỷ đó còn có một nữ quỷ khác.
Quỷ xui xẻo đang tranh luận với Tô Cẩm Ngọc: “Chị ơi, chị và con gái chị cứ xem em như cục rắm được thả ra đi mà!” Quỷ xui xẻo ôm chặt cổ Cao Viễn Hàng, kéo anh ta về phía nó.
Tô Cẩm Ngọc: “Không được!”
Cô túm lấy cổ áo Cao Viễn Hàng, kéo anh ta về phía mình.
Kết quả của sự tranh giành giữa hai quỷ hồn là, Cao Viễn Hàng trải qua may mắn và xui xẻo đan xen liên tiếp, một giây trước may mắn nhưng một giây sau đã xui xẻo hoặc ngược lại.
Túc Bảo nhìn Cao Viễn Hàng: “Ôi…”
Cao Viễn Hàng nhanh chóng điền xong mẫu đơn, nhưng nước trong ly nước của đồng nghiệp bỗng tràn ra khi người đó cầm cốc nước đi ngang qua chỗ ngồi của anh ta.
Anh ta chỉ đành in thêm một mẫu đơn trống khác.

Vừa ấn in xong thì máy in đột nhiên phun ra luồng khói và ngừng hoạt động.
“Ôi nguy hiểm quá…”
May sao Cao Viễn Hàng đã in xong bản đơn mới.
Thế nhưng, một làn gió mạnh bỗng ùa tới, tờ đơn đã bay theo gió ra ngoài cửa sổ….
Mộc Quy Phàm: “Người kia bị quỷ xui xẻo nhập thân à con?”

Túc Bảo kinh ngạc nhìn Mộc Quy Phàm: “Sao ba lại biết?”
Mộc Quy Phàm nói: “Đoán thôi!”
Anh thấy Cao Viễn Hàng liên tục gặp xui xẻo nên đoán được anh ta bị quỷ xui xẻo mà Túc Bảo đang muốn tìm nhập thân.
Suy luận đơn giản như vậy, nhưng Túc Bảo lại sáng bừng hai mắt, khen ngợi: “Ba thật lợi hại!”
Mộc Quy Phàm cong môi: “Ừm!”
Tô Nhất Trần kêu Khúc Hưởng dứt khoát dẫn Cao Viễn Hàng vào phòng chủ tịch.
Đám nhân viên đang ở bên ngoài lập tức rỉ tai bàn tán.
“Cô xem người mới được tuyển dụng có giống người trong video không?”
“Woa, trợ lý nam cùng boss vào phòng đôi trong khách sạn…..Vị hôn thê của boss bắt quả tang boss cùng nam trợ lý đang ân ái trong văn phòng??”
“Trời ạ, chính là anh ta.

Bây giờ anh ta tới ứng tuyển vị trí trợ lý chủ tịch, lẽ nào ‘chấm’ Tô tổng của chúng ta rồi sao?”
“Mẹ kiếp, một đám tình địch nữ tôi còn chưa giải quyết xong mà bây giờ lại xuất hiện thêm một tình địch nam!!”
“Bao năm qua bên cạnh Tô tổng không xuất hiện một cô gái nào, có khi nào…”
Ánh mắt của đám nhân viên xen lẫn giữa kinh hãi, tìm tòi nghiên cứu và sững sờ như bị sét đánh!!
Đang phỏng vấn theo quy định trong phòng họp, Tô tổng bỗng nhiên gọi thẳng anh ta tới phòng chủ tịch…..
Đúng rồi, ban nãy còn có một người đàn ông cực kỳ cao và cực kỳ đẹp trai dắt cô cháu gái mà Tô tổng yêu thương nhất tới tìm Tô tổng….
Lẽ nào, Tô tổng luôn không gần nữ sắc vì thích gần nam sắc ư??
Đám nhân viên lại nhìn Khúc Hưởng bằng ánh mắt khác xưa!!

Rốt cuộc người đàn ông nào mới là ‘chánh cung’ của Tô tổng đây???
Khúc Hưởng: “…”
Khúc Hưởng nhìn Cao Viễn Hàng đang cúi đầu, nói: “Vị trí của anh là trợ lý đối ngoại ở bên ngoài văn phòng, không có vấn đề gì chứ?”
Cao Viễn Hàng đáp: “Anh yên tâm, không vấn đề gì!”
Khúc Hưởng đã được thăng chức làm tổng trợ lý, chức vụ trong phòng trợ lý cũng được điều chỉnh nên sẽ tuyển thêm một người mới.
Cao Viễn Hàng rất kích động, đi theo Khúc Hưởng vào phòng chủ tịch.

Sau đó, Khúc Hưởng đi ra ngoài và khóa cửa cạch một tiếng-----
Khúc Hưởng: Tô tổng đã dặn dò anh ta ấn khóa trong rồi đóng cửa lại, anh ta cũng không hiểu lý do!!
Tim Cao Viễn Hàng hẫng mất một nhịp, vội nắm lấy tay nắm cửa, nói: “Chờ chút! Tôi không như mọi người nghĩ đâu!”
Đầu Cao Viễn Hàng ong ong, cả người sững sờ tại chỗ.
Bỗng, mội giọng nói lười biếng vang lên: "Không cần lãng phí sức đâu.”
Ngay sau đó là một giọng nói non nớt: "Anh chạy đi! Chạy đến mòn dép cũng không ra ngoài được đâu!”
Tiếp theo, bên tai Cao Viễn Hàng lại truyền tới một giọng nói lạnh lùng vô cảm: "Ngồi xuống đi."
Cao Viễn Hàng quay đầu lại thì trông thấy hai người đàn ông và một cô bé đang nhìn anh ta chằm chằm.
Ơ, sao lại có trẻ con thế này??
Nhưng sự xuất hiện của Túc Bảo khiến Cao Viễn Hàng yên tâm hơn.
Có trẻ con ở đây thì sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.
Anh ta chọn một chỗ ngồi cách xa Mộc Quy Phàm và Tô Nhất Trần nhất, nhưng lại gần Túc Bảo nhất rồi rụt rè ngồi xuống.
“Tô tổng, anh tìm tôi ạ?” Cao Viễn Hàng hỏi.
Tô Nhất Trần: “Hai ngày trước anh đi công tác ở thành phố x phải không?”
Cao Viễn Hàng chẳng hiểu sao Tô Nhất Trần lại hỏi đến chuyện này, anh ta gật đầu đáp: “Đúng.”
Tô Nhất Trần: “Nghe nói anh và boss của anh đã ở chung phòng khách sạn?”

Cao Viễn Hàng: “…Đúng..đúng là như vậy!”
Mộc Quy Phàm bỗng thấy hứng thú, khẽ cười nói: “Xảy ra chuyện gì? Kể cho chúng tôi nghe đi.”
Túc Bảo ra sức gật đầu: Kể cho con và mọi người nghe đi.”
Cô bé vừa nói vừa làm động tác xắn tay áo, chuẩn bị bắt quỷ.
Cao Viễn Hàng: “…”
Hai người lớn và một trẻ nhỏ trước mặt anh ta có chắc là đang nghiêm túc không thế?
Tô Nhất Trần ngẩng đầu nhìn Cao Viễn Hàng một cái, vẫn nói giọng lạnh lùng không chút cảm xúc: “Yên tâm, chúng tôi chỉ muốn biết sự thật để quyết định có nên giữ anh lại hay không thôi.”
Cao Viễn Hàng hiểu rồi, có lẽ tập đoàn Tô Thị muốn tuyển dụng anh ta, nhưng lại sợ anh ta vào công ty với mục đích khác!
Anh ta lập tức bày tỏ thái độ: “Tô tổng yên tâm, tất cả đều là hiểu lầm!!”
Anh ta kể ngắn gọn về cái đêm đi công tác với sếp.

Có điều, bỏ qua chi tiết vô tình mở rèm khi đang tắm…
Quỷ xui xẻo trên đầu Cao Viễn Hàng lại chẳng chút cố kỵ.

Dưới khí thế bức người của Tô Cẩm Ngọc, nó ấm ức kể lại toàn bộ những việc đã hại Cao Viễn Hàng đêm đó.
Tô Cẩm Ngọc: "..."
Kỷ Trường: "..."
Túc Bảo thắc mắc: “Giường nước là gì?”
Cao Viễn Hàng: “Khụ….”
Mộc Quy Phàm: “Khụ….”
Tô Nhất Trần: “Khụ….”.

Bình Luận (0)
Comment