Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm

Chương 263


Lần đầu tiên Túc Bảo biết có chuyện như vậy, bé còn tưởng rằng phần mộ tổ tiên đều được phân chia ở trên núi hết cơ.
“Vậy thì của nhà chúng ta đâu ạ?” Túc Bảo giống như một đứa bé tò mò, chỉ cần bắt được một vấn đề là sẽ hỏi tới cùng mới thôi
“Nhà của chúng ta có mấy huyệt ạ?”
“Ông bà tổ tiên có đủ chỗ ở không ạ?”
“Nếu không đủ chỗ ở, có thể nhồi nhét vào cùng một chỗ được không?”
“Ông bà tổ tiên thích nghĩa trang Thanh Sơn không ạ?”
“Nếu Tiểu Ngũ chết, nó cũng có thể sống ở đó ạ? Vậy còn cụ rùa thì sao?”
“Nếu sau này Túc Bảo cũng tới đó sống, có thể xây mộ của con thành một cái nơ bươm bướm được không?”
Mọi người: “...!!”
Chuyện này, chuyện này, chuyện này...
Khóe miệng Mộc Quy Phàm giật giật.
Anh cầm lấy một cái giò heo ướp muối tiêu, nhét vào trong miệng Túc Bảo: “Trẻ con thì nên ăn nhiều nói ít.”
Bà cụ Tô thì cứ lèm bèm mãi: “Trẻ con nói chuyện không biết kiêng kỵ, không biết kiêng kỵ, không biết kiêng kỵ...”
Túc Bảo: “...”
Gì vậy nè?
Người lớn vẫn chưa trả lời câu hỏi của bé mà!
Bé hỏi cũng đâu có khó lắm đâu trời?
Đáy mắt Tô Nhất Trần hiện lên ý cười, trả lời từng câu một:
“Phần mộ gia tộc của nhà họ Tô không chia theo huyệt mà chia theo mét vuông, hiện tại thì chúng ta đang có một trăm mét vuông.”

Mỗi huyệt mộ có diện tích tối thiểu là ba mét vuông, có lẽ các nghĩa trang khác đều theo quy chuẩn này.
Đối với diện tích nghĩa trang phổ biến thì một trăm mét vuông khá là lớn.
Lại còn có vườn hoa ở đằng trước với đằng sau nữa...!Cái này thì không cần phải nhắc.
“Ông bà tổ tiên đủ chỗ để ở...!Ít nhất trong vòng trăm năm tới, không cần thêm chỗ nữa.”
Ông cụ Tô bị sặc một ngụm cơm: “Khụ khụ...!Khụ...”
Đề tài này, sao cứ kỳ kỳ kiểu gì ấy nhỉ!
“Chắc là ông bà tổ tiên cũng thích nghĩa trang Thanh Sơn đấy!” Cuối cùng Tô Nhất Trần quay lại hỏi bé một câu: “Túc Bảo thích nơ bươm bướm à?”
Túc Bảo gật đầu: “Dạ dạ, như vậy thì mộ của con sẽ khác với các ngôi mộ khác ạ!”
Mọi người: “...”
Dù sao thì bọn họ cũng chưa từng nhìn thấy bia mộ có hình nơ bươm bướm bao giờ...
Chuyện này, chuyện này, chuyện này...
Chủ đề này không nói tiếp được nữa.
Nhóm người lớn ho khan, uống nước, miệng cứ lầm bầm cách làm, còn có người giả vờ đang trao đổi về các dự án gần đây.
Túc Bảo chỉ có thể nhìn về phía Tô Tử Du: “Anh trai, vậy anh thích mộ kiểu gì ạ?”
Tô Tử Du: “Ờm...”
“Anh Tử Tích, anh thì sao?”
Tô Tử Tích: “...” Trầm tư suy nghĩ.
Túc Bảo lại nhìn về phía Tô Tử Chiến: “Anh cả, anh thì sao á?”
Tô Tử Chiến: “...”
Hân đầu to giơ tay: “Em em em! Em thích hình Cừu Xinh Đẹp!”

Mọi người: “...”
Chuyện này, chuyện này, chuyện này...!Có thể nói vậy được à?
Trẻ con đúng là...!Ngây thơ vô tội, không biết kiêng kỵ...
Cuối cùng vẫn là bà cụ Tô đứng ra kết thúc chủ đề: “Ăn cơm! Ai không ngoan ngoãn ăn cơm, lát nữa bà sẽ đi kiểm tra từng đứa một.”
Mấy củ cải nhỏ lập tức co rụt cổ lại, vội vàng lùa cơm.
Túc Bảo chợt nhớ ra điều gì đó, dí sát vào Mộc Quy Phàm, lặng lẽ hỏi: “Vậy thì ba, nhà của chúng ta thì sao ạ? Ông bà tổ tiên có thích phần mộ của bọn họ không ạ?”
Mộc Quy Phàm: “...”
Trình độ của câu hỏi này quá cao, anh không đáp được.
Túc Bảo: “Con có thể tạo hình theo ý thích được không ạ?”
Bà ngoại không chịu trả lời bé, nên bé đành phải hỏi ba thôi.
Ở trong lòng Túc Bảo, ba là một người toàn năng, ba mới là người không có gì cần phải kiêng kỵ.
Cuối cùng Mộc Quy Phàm vẫn nói: “Hiện tại đang áp dụng quy định quàn linh cữu và mai táng* mới, so sánh với bia mộ truyền thống, bia mộ nghệ thuật thuộc về loại được đặt làm theo cá tính riêng, tạo hình có thể thay đổi, hình dạng khác nhau...”
(*) quàn linh cữu ý là đặt tạm linh cữu ở một nơi để làm lễ trước khi mai táng
“Nói cách khác, có thể làm.”
Túc Bảo nhận được câu trời lời như ý muốn, rất hài lòng, gặm một miếng giò heo bự, đáy lòng âm thầm nghĩ:
Khi nào tới thăm phần mộ của gia tộc, bé nhất định phải hỏi xem ông bà tổ tiên có thích phòng ở của bọn họ không?
Nếu không, bé có thể giúp ông bà tổ tiên tạo hình bia mộ theo ý thích của bọn họ nè ~!
Kết quả là, Túc Bảo đã bắt đầu chuẩn bị để đi gặp ông bà tổ tiên rồi.
Có lẽ là vì không giống người thường, trong thế giới quan của Túc Bảo, cái chết và sự chia ly đã dần dần trở nên dễ tiếp nhận hơn, cũng có thể đối diện bằng một trái tim bình lặng.

Bé cũng lạc quan cho rằng, chết không phải là sự chia ly vĩnh viễn, một ngày nào đó sẽ lại gặp nhau...!Chỉ là bằng một hình thức khác thôi.
Tô Cẩm Ngọc chậm rãi ăn thức ăn, ánh mắt dịu dàng nhìn Túc Bảo.
Nhìn gia đình của mình.
Sắp đến ngày mười bốn tháng bảy rồi...
Sắp đến ngày cô phải rời đi.
Quả thật rất luyến tiếc.
Thời gian sẽ lặng lẽ trôi đi trong lúc con người ta đang lơ đãng.
Trong khoảng thời gian qua, Tô Tử Du vẫn luôn cải tiến lưới bắt quỷ của mình, lo lắng và sợ hãi định đợi đến ngày mười bốn tháng bảy sẽ dùng thử tấm lưới này.
Đến bây giờ cậu ấy vẫn chưa hiểu được, tối hôm đó lưới bắt quỷ của cậu ấy cũng đâu có bắt được quỷ, tại sao lại kêu leng keng nhỉ?
Túc Bảo đã kiểm tra giúp cậu ấy mấy lần, nhưng bé cũng không phát hiện ra điều gì cả.
“Có thể đã nó bắt được quỷ mặt người?” Túc Bảo suy nghĩ một chút: “Ngày đó trước khi chúng ta tiến vào, quỷ mặt người đã ở bên trong.”
Tô Tử Du nghĩ đến bốn cái mặt người đáng sợ dán ở trên trần nhà, đến bây giờ vẫn còn bóng ma tâm lý.
“Không bắt được quỷ mặt người hả?”
Túc Bảo chỉ vào mấy cái lỗ trên lưới đánh cá: “Quỷ có thể biến lớn biến nhỏ á, cái lưới đánh cá này của anh không có pháp thuật, lỗ thì quá to, có thể là mấy khuôn mặt đó quá nhỏ cũng nên?”
Bé giơ tay lên khoa tay múa chân: “Biến đổi thành như thế này nè, sau đó cuốn thành một nhúm, vèo một phát lăn ra khỏi lỗ hổng á!”
Tô Tử Du trầm ngâm: “Có khả năng!”
Chung quy thì cái cậu ấy làm ra không được như Túc Bảo...!Tại vì sau khi phược linh võng của Túc Bảo bắt được quỷ, mấy con quỷ đó sẽ kêu thảm thiết, sau đó không nhúc nhích được nữa.
Đoán chừng còn chẳng nghĩ được đến việc biến to biến nhỏ luôn ấy chứ.
Thế nên tấm lưới này của cậy ấy không giống vậy, cậu ấy phải tính toán kích thước nhỏ nhất của quỷ...
Tô Tử Du lập tức đi lấy bút, bắt đầu vẽ đủ loại hình thù đồ hoạ vào sách.
“Giả sử kích thước nhỏ nhất của quỷ là...!Vậy thì kích thước mắt lưới là...”
Túc Bảo ngồi xổm bên cạnh nhìn một hồi, cảm thấy chẳng có gì thú vị, lại chạy ra ngoài chơi.
Bên ngoài nhà họ Tô.

Có một cô bé mặc áo thun màu đen, bên ngoài choàng thêm một cái áo chống nắng có mũ đi ngang qua.
Cô bé đứng ở trước cửa nhà họ Tô, giương mắt nhìn một lúc, cặp mắt có màu hổ phách nhàn nhạt khiến cô bé trông có vẻ khá là lãnh đạm.
Cô bé giơ tay lên nhìn chiếc la bàn trong tay mình, kim la bàn quay lia lịa.
“Hừ...”
Miệng cô bé phát ra một tiếng hừ nhẹ, có vẻ hơi khinh thường, sau đó cô bé cất la bàn vào trong túi, chậm rãi rời đi.
Trên đường trở về Tô Nhất Trần nhìn thấy một cô bé đang đi bộ một mình, bởi vì có chút kỳ quặc nên anh ấy có nhìn lâu một chút.
Đứa trẻ này sống ở quanh đây à, trông mới có sáu bảy tuổi, Tô Nhất Trần tưởng là đứa nhỏ tự chạy ra ngoài chơi nên cũng không quá để ý.
Nghỉ hè, rất nhiều trẻ con ở xung quanh đây sẽ túm tụm lại chơi với nhau, đa phần là mấy đứa trẻ đã đi học tiểu học, mà cũng có cả mấy đứa trẻ chỉ thích chơi một mình nữa.
Anh ấy vừa mới về đến nhà, chợt thấy Túc Bảo chạy ra.
“Ồ, là cậu cả đấy à!”
Túc Bảo bấm ngón tay, tính thử.
Tại sao bé lại tính ra được có một người cực kỳ ghê gớm đã tới đây nhỉ.
“Có chút kỳ quặc, phải tính lại lần nữa mới được.”
Túc Bảo tóm lấy cụ rùa rồi tung lên.
Cụ rùa lập tức xoay vòng vòng tại chỗ...!lắc lư lắc lư...
Nó rất bình tĩnh.
Thời xưa người ta dùng mai rùa để bói toán như thế nào?
Là ném rùa đen vào trong lửa, thiêu sống, đợi tắt lửa thì quan sát hình dạng mai rùa bị nứt, dùng thứ đó để bói toán.
Có thể nói mỗi một lần gieo quẻ, đều sẽ có một con rùa đen phải bỏ mạng.
Hiện tại Túc Bảo chỉ tung nó lên mà thôi, không thiêu sống nó, là một con rùa đen thì phải biết hài lòng với những gì mình đang có.
Ừm...
Cụ rùa vươn đầu ra, thuần thục ngậm lấy cọng cỏ ở gần mình nhất, lật người lại..

Bình Luận (0)
Comment