Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm

Chương 495

Chỉ đến khi cổ cũng biến mất, cuối cùng bà cụ mới đành thú thật họ tên và địa chỉ của con trai mình.

Bà ta thật sự muốn tự mình tiêu hết số tiền đó nhưng nếu nguyện vọng này chẳng thể thành sự thật thì cho con trai còn đỡ hơn là cho người ngoài.

Kỷ Trường rút tay về, bảo: “Nhìn kìa, rồi cũng chịu nói rồi đấy thôi.”

Túc Bảo: “Con học không được!”

Tô Nhất Trần và Mộc Quy Phàm: “…”

Kỷ Trường xoa đầu Túc Bảo, mắng yêu: “Con bé tinh quái này!”

m khí vốn đang bao phủ khắp hành lang đã tan đi hết, cái nồi sắt đang cót két chuyển động của Tô Tử Du cũng từ từ dừng lại.

Còn Tô Cẩm Ngọc thì ngơ ngác đứng tại chỗ.

Những mảnh vỡ linh hồn của cô đã được tập hợp, trí nhớ cũng đã hồi phục nguyên vẹn.


Cô nhìn về phía Túc Bảo và Tô Nhạc Phi đứng gần mình nhất, run rẩy thốt: “Túc Bảo, anh năm…”

Tô Nhạc Phi như bị sét đánh, vội vàng quay ngoắt sang nhìn Tô Cẩm Ngọc, vui vẻ reo lên: “Ngọc Nhi, em, em nhớ lại anh năm rồi ư?”

Tô Cẩm Ngọc rưng rưng nước mắt, nhẹ nhàng gật đầu: “Anh cả, anh hai nữa…”

Tô Nhất Trần ngây ra như phỗng.

Túc Bảo cũng sững sờ, bé con cứ ngẩn ngơ đứng đó mãi mà chưa thể lấy lại tinh thần.

“Mẹ, mẹ nhớ lại Túc Bảo rồi ạ?” Bé nhìn Tô Cẩm Ngọc với vẻ khó tin.

Tô Cẩm Ngọc chỉ biết nhìn bé một cách chăm chú, thậm chí cô còn không dám chìa tay ra chạm bé vì sợ rằng tất cả đều chỉ là ảo giác.

“Xin lỗi con, Túc Bảo!” Cô nghẹn ngào.


Túc Bảo đột nhiên òa khóa.

“Mẹ… Là mẹ thật rồi!” Túc Bảo chợt sà vào lòng Tô Cẩm Ngọc, ôm ghì lấy cô: “Túc Bảo nhớ mẹ lắm!”

Như thể chỉ khi nhìn thấy mẹ mình, bé mới không giấu nổi tất cả ấm ức mà mình đã phải chịu đựng bấy lâu nay vậy.

Túc Bảo nước mắt lưng tròng, vừa nức nở vừa mách: “Mẹ vừa lên trời là ba không thích Túc Bảo nữa…”

Bé khóc thút thít, những giọt nước mắt lăn dài trên má như những hạt đậu: “Dì tự ngã cầu thang nhưng lại nói là con đẩy, mẹ ơi, Túc Bảo chưa từng làm vậy, Túc Bảo không có nhận…”

“Nhưng không ai chịu tin tưởng Túc Bảo hết, họ hay quên cho Túc Bảo ăn cơm lắm, Túc Bảo cũng không có quần áo ấm nữa!”

“Kể từ khi mẹ đi, ngày nào Túc Bảo cũng chịu lạnh cả!”

Túc Bảo vừa giãi bày vừa khóc, sự tủi thân đã được chữa lành giờ phút này lại giằng xé tuôn trào, bé chỉ muốn ôm mẹ mình mà thôi.

Trái tim Tô Cẩm Ngọc nhói đau.

“Túc Bảo…” Cô ôm chầm lấy Túc Bảo, hận mình có mắt như mù, càng hận mình không có bản lĩnh vì đã không thể tạo ra kỳ tích trước khi chết, chiến thắng bệnh tật, ít nhất cũng phải đưa Túc Bảo về nhà họ Tô mới đúng.

“Tất cả là tại mẹ hết!” Từ tận đáy lòng Tô Cẩm Ngọc dâng lên sự xót xa khó có thể thốt thành lời. Ruột đau như cắt, nước mắt đầm đìa!

Bình Luận (0)
Comment