Bé nhìn Đường Điền Điền, gật đầu sâu xa: “Chẳng trách bụng chú Đường lại bự như thế, áo sơ mi sắp không chứa nổi rồi kìa.”
Đường Điền Điền cười tủm tỉm, không hề tức giận.
Kỷ Trường cắt ngang: “Đừng quên mục đích ra ngoài lần này của chúng ta đấy.”
Túc Bảo gật đầu lia lịa: “Vâng vâng, câu cá, câu cá!”
Cụm từ câu cá này là bé học được từ sư phụ đấy, sư phụ nói đi câu cá không phải là ra hồ câu cá thật mà xem cậu tư như mồi câu, nhử ác quỷ trốn trong bóng tối ra ngoài ánh sáng.
Đường Điền Điền nghe xong lại hiểu thành: Tiểu thư Túc Bảo muốn câu cá?
Có ngay!
Ông ta lập tức lặng lẽ cho người phong tỏa cái đài phun nước phía sau công ty, sau đó đổ mấy thùng cá xuống…
Túc Bảo nhìn ánh mắt “hiền từ” của Đường Điền Điền, hạ thấp giọng giục Tô Lạc: “Đi thôi cậu tư, mau đi đi.”
Tô Lạc: “Con muốn đi đâu?”
Túc Bảo: “Không cần vào trong đâu ạ, cậu tư dẫn con dạo quanh một vòng là được rồi!”
Dứt lời, bé giãy dụa nhảy xuống, thuận tay nắm lấy cà vạt của Tô Lạc, kéo anh chạy về phía trước.
Tô Lạc: “??”
Sao, sao anh cảm giác như tiểu thư dắt chó đi dạo thế nhỉ… Khụ khụ.
Anh lập tức tháo cà vạt ra, lúc trước đã nói với stylist cái cà vạt này hơi thừa thãi rồi mà, nhìn đi, đúng y như chóc.
Sau khi mọi người rời đi, một nữ quỷ mặc áo cưới màu đỏ bay ra từ đám đông người hâm mộ.
Kiều Kiều đã biến thành quỷ dễ dàng xuyên qua lớp bảo vệ, tiến vào tập đoàn Đường Minh Thịnh Thế, tùy tiện bay lượn khắp nơi tìm Tô Lạc.
“Anh ơi…”
“Anh ơi, anh đang ở đâu thế~”
“Anh ơi…”
Tô Lạc ôm Túc Bảo đã thấm mệt bước đi trên hành lang dài đằng đẵng.
“Cuối hành lang rẽ trái là phòng nghỉ của cậu.” Anh giới thiệu: “Tuy diện tích không lớn lắm nhưng có thể nghỉ ngơi một lát. Con mệt chưa?”
Túc Bảo bỗng nói: “Cậu tư, hành lang này quá dài, hai bên đều là phòng, một đường thông đến cuối… Như này gọi là cục xuyên tâm sát* đó.”
*Xuyên tâm sát là chỉ bên trên cửa chính có thanh dầm, mà thanh dầm này từ bên ngoài xuyên thẳng vào cửa chính và vuông góc với cửa chính, thậm chí xuyên qua cả phía trên buồng ngủ và bếp. Cửa chính chủ về sự nghiệp, xuyên tâm sát rất dễ gây nên những nỗi khổ không thể nói ra, phải ngậm đắng nuốt cay, cố gắng mấy cũng không có kết quả hoặc xảy ra những chuyện lực bất tòng tâm cho gia chủ.
Tô Lạc nhướn mày: “Hả? Cục cưng Túc Bảo của chúng ta còn biết xem phong thủy cơ à? Xuyên tâm sát thì thế nào con?”
Túc Bảo: “Dạ là sẽ gặp ma đó ạ.”
Tô Lạc: “…”
Anh im lặng nói: “Không có khả năng. “