Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm

Chương 7


Mục Thấm Tâm cầm một con thỏ trong tay, đó là con thỏ nhỏ của Túc Bảo.
“Ba mẹ yên tâm đi, con thỏ của Túc Bảo còn để ở nhà này, nó chắc chắn sẽ quay lại lấy”
Người khác không biết con thỏ này đối với Túc Bảo có bao nhiêu quan trọng, nhưng Mục Thấm Tâm thì biết rất rõ.
Đây là thứ duy nhất mà người mẹ đoản mệnh chết tiệt kia để lại cho nó, con nhóc kia ngày nào cũng ôm lấy nó, cho dù bị đánh đòn nặng cỡ nào cũng không chịu buông tay.
Mục Thấm Tâm vẫn nhớ có một lần, con nhóc kia cho dù cô ta có véo thế nào cũng không khóc, nhưng vừa giật con thỏ bông của nó ra rồi cắt cái tại thì Túc Bảo khóc rất kinh khủng.
Lâm Phong nhìn con thỏ rách nát tả tơi trong tay Mục Thấm Tâm, cau mày hỏi: “Em xác định nó sẽ trở vê?"
Anh ta có chút không tin, một con thỏ rách nát thì có gì đáng mong nhớ chứ.
Mục Thấm Tâm cười nhẹ: " Lâm Phong, anh thường không có thời gian ở bên Túc Bảo, nên anh đương nhiên không biết rằng nó thích con thỏ nhỏ này nhất.

Đây là món đồ tưởng niệm duy nhất mà mẹ nó để lại, nên đối với nó mà nói thì rất quan trọng."
Lâm lão phu nhân ngẫm lại một lúc, gật đầu, hình như có chuyện này.
Suốt một năm qua cái con nhóc chết tiệt kia cứ ôm khư khư con thỏ trong lòng chưa từng rời tay, ngay cả lúc đi vệ sinh cũng phải mang theo.
Bà vui mừng nói: “Thật tốt quá, hi vọng nó sẽ trở về!”
Chỉ cần nó trở về, dỗ một đứa trẻ mà thôi, không phải quá dễ sao?
Mục Thấm Tâm rũ mắt xuống, che đi tia sáng vừa loé lên trong mắt.
Túc Bảo nhất định sẽ quay lại, ngoài con thỏ này ra, bé còn có một bạn nhỏ vô cùng quan trọng cũng đang ở đây - một con vẹt.
Con vẹt đó không biết là của gia đình nào đi lạc, nó hiện đang sống trong khu rừng phía sau biệt thự của Lâm gia.
Người khác không thể tiếp cận được nó, nhưng chỉ cần Túc Bảo xuất hiện thì nó sẽ lập tức bay qua.
Đây là lý do tại sao Mục Thấm Tâm chắc chắn rằng Túc Bảo sẽ trở lại.

Con thỏ thì có thể sai người tới lấy, nhưng con vẹt kia thì chỉ có Túc Bảo mới có thể mang đi được.

Mục Thấm Tâm nói: "Lúc nãy con đã khâu lại và giặt sạch con thỏ này rồi.

Đợi khi Túc Bảo trở lại nó chắc chắn sẽ rất vui."
Lâm Phong hạnh phúc ôm lấy Mục Thấm Tâm, nói: "Vất vả cho em rồi! Haizz, em thật tốt bụng, Túc Bảo đã hại em thành ra như vậy, em không những không để ý mà còn giúp nó khâu lại con thỏ ...!Đợi chúng ta vượt qua cửa ai khó khăn này, anh nhất định sẽ bù đắp cho em."
Mục Thấm Tâm dựa vào lòng Lâm Phong, làm bộ làm tịch nói: "Chỉ cần có thể chia sẻ một phần gánh nặng với anh là em vui rồi."
Lâm lão gia thúc giục nói: "Nhanh, mau dọn dẹp nhà cửa đi!"
Sau khi nhà họ Lâm phá sản, tất cả giúp việc đều bỏ đi hết, giờ chẳng còn ai để mà sai bảo.
Và thế là, Lâm Phong, người vừa nói rằng sẽ bù đắp cho Mục Thấm Tâm, ngay lập tức quay ra sai bảo Mục Thấm Tâm đi dọn dẹp nhà cửa.
Mục Thấm Tâm ngoan ngoãn làm theo, nhưng vừa quay đi, trong mắt lại lập tức lộ ra một tia độc ác.
**
Lâm gia.
Vài chiếc Maybach màu đen đậu ngay trước cửa biệt thự.
Tám người đàn ông cao to đẹp trai bước xuống, người cuối cùng được dìu xuống chính là Tô lão gia, với thế trận này ngay cả ở Kinh Đô cũng phải chấn động.
Nhưng hiện tại, với thế trận như thế này chỉ để.....đi lấy một con thỏ bông đã nát....
Mục Thấm Tâm rất thông minh không có đi xuống lầu, cô ta trốn ở lầu ba trên ban công nhìn lén xuống dưới, trong mắt tràn đầy hâm mộ cùng ghen tị.
Thì ra đây là tám người con trai của nhà họ Tô!
Nhìn tám người đàn ông bất phàm của nhà họ Tô, ánh mắt Mục Thấm Tâm càng trở nên nóng bỏng, nếu cô ta có thể câu một người trong số họ...
Bỗng nhiên cô ta sững người lại, chỉ thấy một chàng trai mặc chiếc áo sơ mi màu đen, một tay đút túi, ánh mắt ung dung nhìn bốn xung quanh, tay lại thản nhiên đẩy chiếc kính gọng vàng trên sống mũi, toát ra khí chất ôn nhu.

−−Tô Lạc!
Mục Thấm Tâm lập tức hưng phấn kích động, Tô Lạc là ảnh đế quốc dân của giới giải trí, cũng là nam thần trong mộng của cô ta! Đây là lần đầu tiên cô ta được nhìn thấy nam thần của mình ở khoảng cách gần như vậy, Mục Thấm Tâm đặt tay lên ngực, nhịp tim đập càng lúc càng nhanh, kích động đến nỗi đỏ mặt.
Người nhà họ Lâm đợi ở cửa đã lâu, thấy nhà họ Tô quả nhiên đã đến, lập tức tiến lên đón.

"Ôi, thông gia! Tô tổng! Đại giá quang lâm..."
Vừa nói vừa đưa tay ra bắt tay với Tô Nhất Trần.
Tô Nhất Trần lạnh lùng nhìn Lâm Phong, đút tay vào túi không chút nể tình.
Lâm lão gia cười cười nói: "Ôi, ông thông gia đây là lần đầu tiên ông
đến Nam Thành phải không? Tôi đang thắc mắc tại sao thời tiết ở Nam Thành dạo này lại tốt như vậy! Thì ra là do mọi người đã tới!
Mau! Mời vào, mời vào trong ngồi!”
Tô lão gia cười lạnh: "Thời tiết đúng là rất tốt! Thực sự rất tốt, mấy người đã để cháu tôi lạnh cóng ngoài trời đến nỗi phải nhập viện, Lâm gia các người quả nhiên là làm rất tốt."
Lâm lão phu nhân cười nói: "Ôi, ông thông gia, ngài thật biết nói đùa, chúng tôi vẫn luôn đối xử với Túc Bảo rất tốt, ngày đó chỉ là con bé giận dỗi với dì của nó, ba nó cũng vì quá tức giận, cho nên mới dạy dỗ con bé một chút ...
Vừa nói, bà ta vừa nhìn Túc Bảo một cách hiền từ "Tiểu Túc Bảo, đến ôm bà nội một cái nào! Mấy ngày rồi không gặp, bà nội nhớ con lắm!"
Túc Bảo mím môi không nói một lời, yên lặng lắm chặt lấy vạt áo của Tô Ý Thâm.
Tô lão gia cười lạnh: "Hay cho câu ‘dạy dỗ một chút’, đánh cháu gái nhỏ của nhà họ Tô chúng tôi đến gãy cả xương, trên người chỉ mặc bộ đồ ngủ mỏng manh, bị bắt quỳ trên nền tuyết lạnh lẽo, đây gọi là dạy dỗ một chút?”
Có điều bây giờ Lâm gia cũng đã phá sản, Lâm Phong cũng đã bị đánh một trận rồi, như vậy cũng là đủ rồi nhỉ...
Dù sao cũng là thông gia với nhau!
Lâm lão gia bước lên trước muốn kéo Tô lão gia vào trong nhà: "Chà, cứ vào trong nhà đi rồi hẵng nói.


Dù sao, Lâm Phong cũng là ba của Túc Bảo.

Con bé không thể sống mà không có cha được."
Ông ta vừa nói vừa nháy mắt với Lâm Phong.
Lâm Phong cũng mỉm cười, nói: "Đúng vậy.

Túc Bảo, trước đây là ba sai, con có thể tha thứ cho ba không? Tuy là con có mắc lỗi nhưng ba cũng không nên đánh con như vậy." Anh ta vừa nói vừa tiến lại gần Túc Bảo, nhưng lại bị mấy vệ sĩ ngăn lại.
Túc Bảo tựa đầu vào vai Tô Ý Thâ,, không nhìn đến Lâm Phong.
Trong lòng Lâm Phong vừa lo lắng vừa khó chịu, cái con nhóc chết tiệt này, không biết cuộc gặp mặt này đối với nhà họ Lâm rất quan trọng sao? Lại còn giận với chả dỗi!
“Túc Bảo.” Lâm Phong đè thấp thanh âm, ngữ khí mang theo chút uy hiếp.
Trước đây chỉ cần hắn gọi Túc Bảo như vậy, bé sẽ lập tức nghe lời.
Khi Túc Bảo nghe thấy giọng điệu quen thuộc này, cơ thể nhỏ bé theo phản xạ run lên.
Mấy anh em nhà họ Tô trong phút chốc mặt lạnh như băng, cảm
thấy mình ngày đó vẫn quá nhẹ tay!
Không đánh cho anh ta tàn phế, quả thật là một điều sai lầm!
Tô Ý Thâm trầm ngâm nói:
“Đừng nhiều lời, chúng tôi tới để lấy đồ.”
Tô lão gia chống gậy lên mặt đất lạnh lùng hỏi: “Con thỏ nhỏ của Túc Bảo đâu?”
Ánh mắt Lâm phu nhân lấp lóe, khẽ gật đầu nói: "Vẫn còn ở đây, nhưng nó đã bị tuyết vùi hỏng mất rồi, dì của Túc Bảo đang khâu lại cho con bé! Mọi người cứ vào nhà ngồi trước đã!"
Tô Nhất Trần nhắc tay, ra hiệu cho vệ sĩ xông vào trước, Lâm Phong còn tưởng anh sắp ăn đánh nên vội vàng ôm đầu sợ hãi.
Nhưng nhìn lại chỉ thấy vệ sĩ mặc đồ đen đang đi thẳng vào nhà, anh ta lập tức xấu hổ.
Tô Ý Thâm cười lạnh một tiếng: "Sợ rồi?"

Lúc anh ta đánh Túc Bảo, sao không thấy sợ?
Lâm Phong cảm thấy mất mặt, vì vậy chỉ có thể nhìn Túc Bảo: "Là lỗi của ba, đều là lỗi của ba, Túc Bảo, chúng ta vào nhà trước, được không?"
Tô Ý Thâm đang định từ chối, nhưng đúng vào lúc này, Túc Bảo khẽ giật giật áo Tô Ý Thâm, nói: “Cậu út...”
Bé ngập ngừng nhìn vào trong nhà họ Lâm, tiểu Ngũ bé nhỏ của bé vẫn còn ở bên trong, không ai có thể đem nó ra ngoài được.
Người nhà họ Lâm cho rằng Túc Bảo đã mềm lòng, không khỏi vui mừng!
Quả nhiên là con nít, dù sao đây cũng là nhà của nó, trẻ con mà, làm sao có thể không về nhà, không có ba được?
“Nào, nào, ông thông gia, vào trong ngồi đi!” Lâm lão gia và bà Lâm phu nhân nhiệt tình đón tiếp, miệng cười toe toét.
Tô Dịch Thần nhìn Túc Bảo, không biết con bé định làm gì, có điều chỉ cần con bé muốn đi, bất cứ nơi nào anh cũng sẽ đưa con bé đi.
Người nhà họ Tô lạnh lùng bước vào bên trong.
Nhìn căn biệt thự rách nát này, bọn họ không khỏi nhíu mày - đối với nhà họ Tô mà nói, biệt thự của nhà họ Lâm không khác gì một đống đổ nát.
Căn nhà đổ nát như vậy, sao Túc Bảo nhà bọn họ có thể chịu được?
Vệ sĩ nhanh chóng đi xuống, đem tất cả đồ chơi liên quan đến thú bông ra.
Túc Bảo rời khỏi vòng tay của Tô Ý Thâm ôm con thỏ đã cũ nhất vào trong ngực.
Trên gương mặt sữa bé nhỏ lộ ra chút vui mừng.
“Thỏ con, Túc Bảo tới đón em nè.”
“Túc Bảo sẽ không bao giờ bỏ rơi em đâu...”
Túc Bảo ôm chặt lấy con thỏ, ngoài con thỏ nhỏ ra, bé còn có một người bạn tốt nữa là Tiểu Ngũ.
Nghĩ đến đây, Túc Bảo có chút nóng nảy muốn chạy ra sân sau, nhưng rất nhanh liền chạy ngược trở lại, nắm lấy tay Tô Ý Thâm đi cùng.
Hậu viện.
Mục Thấm Tâm trốn sau lùm cây, kiên nhẫn chờ đợi Túc Bảo.
Không có ai khác ở đây, mọi thứ sẽ do cô ta làm chủ, cô ta chỉ cần ở đây đợi Túc Bảo tự chui đầu vào lưới là được....

Bình Luận (0)
Comment