Báo thù ấy hả, ai nói chỉ người sống mới làm được?
Một mình quỷ hồn là cô đã có thể hù chết Vệ Uyển rồi!!
Túc Bảo được Tô Nhất Trần bế ngồi trên đùi anh, cô bé cố giơ tay xoa đầu Tô Nhất Trần: “Cậu cả phải ngoan nha, đừng làm chuyện dại dột.”
Tô Nhất Trần bất đắc dĩ nhìn Túc Bảo: “Con lại biết cậu cả tính làm gì à?”
Túc Bảo chỉ tay sang bên cạnh: “Mẹ con nói mẹ còn không hiểu cậu ư?”
Sống lưng Tô Nhất Trần hơi cứng lại, anh hỏi: “Bây giờ mẹ con đang ở bên cạnh à?”
Thực ra lúc ở phòng thăm tù ban nãy, có một khoảnh khắc anh đã ghen tị với Vệ Uyển.
Ít ra cô ta có thể nhìn thấy Ngọc Nhi.
Người mà cô ta khiếp sợ lại chính là người mà nhà họ Tô muốn gặp cũng chẳng gặp được.
Túc Bảo bỗng duỗi tay rồi đẩy mí mắt Tô Nhất Trần lên: “Đây, cậu cả nhìn đi ạ.”
Tô Nhất Trần vừa mất cảnh giác một chốc mà mí mắt đã bị đẩy lên??
Trong tầm nhìn mơ hồ, anh chợt phát hiện ra một người đứng bên cạnh, người đó nói: “Túc Bảo, con đừng chọc vào mắt cậu cả của con! Không nhìn thấy được cũng kệ đi, chẳng phải sư phụ con đã nói nếu mẹ gặp gỡ người nhà thì sẽ ảnh hưởng tới con….”
Tô Cẩm Ngọc còn chưa dứt lời thì đã nghe thấy một giọng nói trầm khàn: “Ngọc Nhi!”
Tô Cẩm Ngọc ngẩn người, nhìn về phía Tô Nhất Trần: “Anh cả, anh có thể trông thấy em rồi à?”
Xa cách 5 năm, hai anh em lại có thể tận mắt nhìn thấy nhau.
Tô Cẩm Ngọc bỗng nhiên không nói nên lời.
Cổ họng Tô Nhất Trần như bị nhét một cục bông gòn, anh im lặng hồi lâu, chỉ lặng lẽ nhìn Tô Cẩm Ngọc.
Cô em gái mà họ yêu thương hơn nửa cuộc đời giờ đã trở thành một quỷ hồn…
Nghĩ tới đây, trái tim Tô Nhất Trần lại nhói đau.
Chẳng biết từ lúc nào, Túc Bảo đã lặng lẽ đi ra cửa rồi khẽ đóng cửa lại.
Mẹ và cậu cả chắc chắn sẽ có rất nhiều lời muốn nói, cô bé là một đứa trẻ hiểu chuyện, lúc này nên ngoan ngoãn rời đi, để lại không gian cho họ.
Cô bé con vui vẻ chạy đi tìm bà cụ Tô.
Bà cụ Tô đang luyện kiếm, hai má ửng hồng, nếu không tận mắt nhìn thấy, sẽ không ai tin rằng bà cụ trước mặt chính là bà cụ ngồi xe lăn suốt một thời gian dài trước đây!
“Sao vậy con?” Nhìn thấy Túc Bảo chạy tới, bà cụ Tô thở hổn hển hỏi: “Túc Bảo của chúng ta vừa làm gì mà mệt thế này?”
Túc Bảo đáp: “Con bận nhiều việc lắm nha!”
Bận đến mầm non, bận bắt quỷ.
Vừa dỗ ngọt chị Hân Hân xong lại dỗ dành cậu cả!
Cô bé quyết định từ bây giờ bắt đầu phải kiếm tiền thôi!
Bé phải chịu trách nhiệm với mọi người trong nhà họ Tô từ già tới trẻ. Có như vậy, cậu cả sẽ không cần đi làm nữa, sức khỏe cũng ngày một tốt hơn!
“Đúng rồi ngoại ơi, cậu cả có uống thuốc đúng giờ không ạ?” Cô bé hệt như một bà mẹ nhọc lòng vì con cái.
Bà cụ Tô chỉ thấy buồn cười: “Có nha, hình như dạo này cậu cả con ổn hơn nhiều đấy.”