Thấy vẻ mặt “một lời khó nói hết” của nó, Túc Bảo mở to hai mắt: “Không phải vậy chứ?”
Tô Cẩm Ngọc cũng kinh ngạc đến rớt cằm, cô chỉ thuận miệng nói vậy thôi, thế là bị cô nói trúng thật ư?
Quỷ xui xẻo nghiến răng nghiến lợi nói: “Chứ còn sao nữa!”
“Khe hở giữa hai toà nhà vốn dĩ đã hẹp rồi, ta phải nghiêng người lách qua. Lúc ấy cai ngục đang càng ngày càng gần, lòng ta như lửa đốt, chỉ muốn giết chết con gà kia trước rồi tính tiếp.”
Khe hẹp gà bay chó sủa… Gà trống là gà, mà nó thì lại là “chó”.
Gà trống đột nhiên nhảy lên, nó muốn giết tới đỏ mắt, cũng nhảy lên theo, xoay người đi bắt nó.
“Ai biết đầu ta bỗng nhiên bị một phần khe hở nhô lên chặn lại, nhưng cơ thể của ta lại không bị kẹt…”
“Ngươi có thể tưởng tượng được hình ảnh đó không? Chỉ nghe thấy một tiếng “răng rắc”, đầu ta không còn nhúc nhích được nữa, ta đã tự vặn mình thành một trăm tám mươi độ!”
“…Nhưng ta cảm thấy mình vẫn có thể tự cứu một chút!”
Bởi vì khi đó nó vẫn còn có ý thức…
“Ai biết lúc này cai ngục lại đuổi tới, gà trống chuẩn bị chạy đi bị giật mình, lập tức bay về phía ta, một chân đạp lên mắt ta.”
“Pặc” một tiếng… Lúc này cổ của nó đã hoàn toàn đứt lìa.
“Ta đã uất ức chết đi như vậy đó.” Quỷ xui xẻo khóc không ra nước mắt: “Ta không cam lòng, ta không phục! Sao ta lại chết đi như thế chứ?”
Vào thời khắc có hy vọng trốn thoát được nhất, bị một con gà trống giết chết.
Dưới sự uất ức và không cam lòng, sau khi chết nó đã lặp lại việc đánh nhau với thâu đêm suốt sáng.
Lặp lại cảnh bị gà trống giẫm gãy cổ.
Cho đến khi mình biến thành ác quỷ.
Cuối cùng quỷ xui xẻo cũng đã nói xong, uất ức chất chứa trong nhiều năm đã được giãi bày hết, trong lòng cũng thấy thoải mái hơn chút.
“Vận xui của ta bắt đầu từ việc bị gà trống mổ, và cũng kết thúc bằng việc bị gà trống mổ chết…”
Quả thật là xui xẻo đến chết.
Túc Bảo đồng tình sửa đúng: “Không, vận xui của ngươi đến chết cũng chưa kết thúc đâu!”
Quỷ xui xẻo: “…”
Đúng vậy, vẫn chưa kết thúc.
Nó vốn tưởng rằng biến thành ác quỷ là có thể rời khỏi nơi mình đã chết, nhưng nó lại xui xẻo bị mắc kẹt, không thể rời khỏi nhà tù này.
Túc Bảo đang muốn hỏi tại sao lại như vậy, đột nhiên có một giọng nói vang lên: “Mấy người đang làm gì đó? Không được tụ tập trước cửa nhà tù!”
Cửa lớn nhà tù, Tô Nhất Trần đứng ở sau lưng Túc Bảo, Túc Bảo ngồi xổm trước cửa lớn. (Trước cửa lớn của nhà tù trong hiện thực thường sẽ có người đứng gác, trong truyện không theo logic này nhé, đừng ném đá…)
Người bên trong phát hiện Tô Nhất Trần và Túc Bảo vẫn chưa đi, Túc Bảo còn ngồi xổm trước cửa.
Anh ta lại nói thêm một câu: “Muốn đi tiểu thì bên trong có WC! Đừng có đại tiểu tiện bậy bạ đấy nhé!”
Túc Bảo: “…”