Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm

Chương 872

Bối Thần Vũ lập tức cắn môi, mặt trắng bệch, nói: “Bác ơi, con sai rồi….con không nên tới làm phiền gia đình bác, con thật đáng chết, xin lỗi…”

Lời thì nói với bà cụ Tô nhưng dứt lời cô ta lại nước mắt lưng tròng nhìn về phía Tô Nhất Trần một cái, sau đó lập tức cúi đầu như thỏ con đang sợ hãi.

“Anh Nhất Trần, em đã khiến mọi người chán ghét rồi, xin lỗi…”

Nghe Bối Thần Vũ năm lần bảy lượt nói xin lỗi, vừa xin lỗi vừa hạ thấp bản thân, bà cụ Tô chỉ thấy trái tim bà vô cùng mệt mỏi.

Loại người này phải đuổi thẳng khỏi nhà bà!

Sau này nếu Bối Thần Vũ có thể bước chân vào nhà họ Tô lần nữa thì coi như bà là người thua cuộc!!

Bối Thần Vũ cúi đầu, túm góc áo đến độ sắp rách cả áo.

Theo lẽ thường, mọi người nghe được câu nói ban nãy của cô ta nhất định sẽ khách sáo đáp, chúng tôi không ghét cô…..

Sau đó, để chứng tỏ họ không ghét cô ta, họ sẽ giữ cô ta ngồi lại nói chuyện…


Bà cụ Tô nói thẳng: “Chú Nhiếp, ‘mời’ cô ta ra ngoài!”

Nhìn thôi cũng phiền muốn chết.

Chú Nhiếp không nể nang nói: “Mời cô Bối!”

Bối Thần Vũ lại như không nghe thấy lời đuổi khách, liên tục dập đầu: “Xin lỗi, xin lỗi….”

“Con biết con không xứng bước chân vào nhà bác….Nhưng con thật sự muốn cảm ơn bác và mọi người, nếu anh Nhất Trần không cho con tiền điều trị thì con chẳng thể sống tới hôm nay! Xin lão phu nhân cho con một cơ hội báo đáp, nếu không thì lòng con vô cùng áy náy!”

Hai đầu chân mày của Túc Bảo nhíu chặt, rõ ràng dì này tới cảm ơn nhưng sao lại khiến người khác cảm thấy không thoải mái nhỉ?

“Dì ơi, vậy dì trả lại tiền đi ạ!” Túc Bảo ngẫm nghĩ rồi nói: “Dì luôn nói không biết báo đáp thế nào, còn nói không báo đáp thì trong lòng sẽ áy náy và bất an, vậy dì trả lại tiền đi! Trả xong tiền thì chẳng còn gì phải nghĩ ngợi nữa!”

Cô bé con nghiêm túc trình bày cách giải quyết vấn đề mà bé đã cân nhắc.

Hơn nữa, bé chợt nghĩ ra—-Bao nhiêu là tiền như vậy!!!


Mấy trăm vạn tệ đó nha!! Nhiều hơn bao lì xì của bé rất nhiều…

Trả lại tiền, nhất định phải trả lại tiền!

Người nhà họ Tô đều sửng sốt, sao họ….không nghĩ ra cách giải quyết theo hướng này nhỉ??

Mọi người đều trầm mặc, bà cụ Tô nháy mắt ra hiệu chú Nhiếp để Túc Bảo nói hết.

Bối Thần Vũ tròn mắt ngỡ ngàng.

Cô ta tới để cảm ơn nhà họ Tô, không phải để trả tiền nha!

Còn nữa, cô ta biết đi đâu để kiếm được nhiều tiền như vậy?

“Dì…” Bối Thần Vũ siết chặt góc áo, nói: “Dì không có tiền…..Nhà dì bán sạch nhà cửa và xe để chữa bệnh cho dì rồi….”

Túc Bảo kinh ngạc: “Ồ, thế dì tới nhà con để tìm việc à?”

Nghe vậy, Bối Thần Vũ vội đáp: “Nếu nhà họ Tô không chê thì…thì dì nguyện làm trâu làm ngựa cho nhà họ Tô…”

Cô ta lại bày ra bộ dạng hèn mọn của mình.

Bình Luận (0)
Comment