Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm

Chương 945

Bối Thần Vũ như dự cảm được điều gì, sợ hãi ôm chặt tấm chăn.

Quả nhiên, mọi người nhìn chung quanh rồi ánh mắt đều dừng trên người cô ta, hung dữ nói: “Cô chính là Bối Thần Vũ?!”

Bối Thần Vũ yếu ớt gật đầu.

Một người đàn ông cưởi mỉa mai rồi lấy bài vị ra và ném vào mặt cô ta!

“Mấy tấm bài vị này do cô thờ cúng đúng không??”

Tim Bối Thần Vũ đập thình thịch, cô ta vội vàng lắc đầu, “Không… anh đang nói cái gì thế? Tôi không hiểu anh đang nói gì hết!”

Một bà cụ tức giận đập cây gậy xuống đất, nói: “Cháu còn làm bộ làm tịch cái gì, chính cháu là người đã lén lút thờ cúng mấy tên ác nhân đã giết ‘đồng bào’ của chúng ta đúng không? Có phải cháu không?”

Mọi người trúng mắt nhìn Bối Thần Vũ, miệng chửi rầm trời.


Ba mẹ Bối Thần Vũ phải mất một lúc mới phản ứng lại, họ nhanh chóng nói: “Chắc chắn có hiểu lầm gì rồi… Chúng tôi mới chuyển đến đây vài tháng trước! Chúng tôi thậm chí còn không biết những người mà mọi người đang nói đến là ai!”

“Thần Vũ của chúng tôi rất nhát gan, nhìn thấy gián cũng sợ hãi, không thể nào lén lút lập bài vị thờ cúng được đâu!”

Không một ai nghe lời giải thích của ba mẹ Bối Thần Vũ.

Một ông chú đi lên nắm lấy cánh tay của Bối Thần Vũ rồi kéo cô ta ra khỏi phòng!

“Trên tấm bài vị viết tên người thờ cúng là Bối Thần Vũ cô rồi, còn già mồm cái gì hả?”

Mẹ của Bối Thần Vũ lập tức khóc lóc kêu la, những người này thật xấu xa, thấy bọn họ nghèo khó và không có chỗ dựa nên bắt nạt sao?

Vừa mở miệng ra đã vu oan cho con gái bà ta!!

Mẹ Bối Thần Vũ nói: “Các người làm như này có khác gì bọn cướp không? Có còn vương pháp không thế?”


“Gì mà bài vị viết tên Bối Thần Vũ lên trên! Sao các người có thể chắc chắn cứ viết tên này thì nhất định là con gái tôi chứ? Trên đời này có bao nhiêu người đặt tên Bối Thần Vũ!!”

Không một ai nghe tiếng khóc của mẹ Bối Thần Vũ.

Dù sao thì chuyện này cũng khiến người dân nơi này quá phẫn nộ, nhiều người đã mất đi lý trí.

Có người còn lục tung đồ đạc trong căn hộ của gia đình Bối Thần Vũ để tìm bằng chứng cho thấy cô ta thờ cúng mấy tên ác nhân.

Người khác thì lôi lôi kéo kéo với ba của Bối Thần Vũ.

Căn phòng rất hỗn loạn, có người còn nhân cơ hội giật tóc Bối Thần Vũ.

Bối Thần Vũ bị đánh đến lơ mơ, vừa khóc vừa nói: “Không phải tôi….không phải tôi…”

Cô ta run rẩy giơ hai tay lên, che mặt khóc lớn: “Tôi chỉ là một bệnh nhân ung thư máu! Tôi còn không quen biết họ, sao tôi lại phải làm chuyện đó?”

Mẹ của Bối Thần Vũ tức giận, môi run rẩy nói: “Các người làm như này là tự ý xông vào nhà riêng, tôi sẽ kiện các người…”

Người đang lục lọi ban nãy bỗng nhiên tìm được một tờ chứng chỉ, nói: “Chờ chút!”

Anh ta giơ giấy chứng nhận lên, trong đó ghi rõ Bối Thần Vũ đã được hiến tủy, cô ta là một bệnh nhân mắc bệnh bạch cầu…

Bình Luận (0)
Comment