Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm

Chương 954

Có lẽ là vì không giống người thường, trong thế giới quan của Túc Bảo, cái chết và sự chia ly đã dần dần trở nên dễ tiếp nhận hơn, cũng có thể đối diện bằng một trái tim bình lặng.

Bé cũng lạc quan cho rằng, chết không phải là sự chia ly vĩnh viễn, một ngày nào đó sẽ lại gặp nhau… Chỉ là bằng một hình thức khác thôi.

Tô Cẩm Ngọc chậm rãi ăn thức ăn, ánh mắt dịu dàng nhìn Túc Bảo.

Nhìn gia đình của mình.

Sắp đến ngày mười bốn tháng bảy rồi…

Sắp đến ngày cô phải rời đi.

Quả thật rất luyến tiếc.

Thời gian sẽ lặng lẽ trôi đi trong lúc con người ta đang lơ đãng.

Trong khoảng thời gian qua, Tô Tử Du vẫn luôn cải tiến lưới bắt quỷ của mình, lo lắng và sợ hãi định đợi đến ngày mười bốn tháng bảy sẽ dùng thử tấm lưới này.


Đến bây giờ cậu ấy vẫn chưa hiểu được, tối hôm đó lưới bắt quỷ của cậu ấy cũng đâu có bắt được quỷ, tại sao lại kêu leng keng nhỉ?

Túc Bảo đã kiểm tra giúp cậu ấy mấy lần, nhưng bé cũng không phát hiện ra điều gì cả.

“Có thể đã nó bắt được quỷ mặt người?” Túc Bảo suy nghĩ một chút: “Ngày đó trước khi chúng ta tiến vào, quỷ mặt người đã ở bên trong.”

Tô Tử Du nghĩ đến bốn cái mặt người đáng sợ dán ở trên trần nhà, đến bây giờ vẫn còn bóng ma tâm lý.

“Không bắt được quỷ mặt người hả?”

Túc Bảo chỉ vào mấy cái lỗ trên lưới đánh cá: “Quỷ có thể biến lớn biến nhỏ á, cái lưới đánh cá này của anh không có pháp thuật, lỗ thì quá to, có thể là mấy khuôn mặt đó quá nhỏ cũng nên?”

Bé giơ tay lên khoa tay múa chân: “Biến đổi thành như thế này nè, sau đó cuốn thành một nhúm, vèo một phát lăn ra khỏi lỗ hổng á!”

Tô Tử Du trầm ngâm: “Có khả năng!”

Chung quy thì cái cậu ấy làm ra không được như Túc Bảo… Tại vì sau khi phược linh võng của Túc Bảo bắt được quỷ, mấy con quỷ đó sẽ kêu thảm thiết, sau đó không nhúc nhích được nữa.


Đoán chừng còn chẳng nghĩ được đến việc biến to biến nhỏ luôn ấy chứ.

Thế nên tấm lưới này của cậy ấy không giống vậy, cậu ấy phải tính toán kích thước nhỏ nhất của quỷ…

Tô Tử Du lập tức đi lấy bút, bắt đầu vẽ đủ loại hình thù đồ hoạ vào sách.

“Giả sử kích thước nhỏ nhất của quỷ là… Vậy thì kích thước mắt lưới là…”

Túc Bảo ngồi xổm bên cạnh nhìn một hồi, cảm thấy chẳng có gì thú vị, lại chạy ra ngoài chơi.

Bên ngoài nhà họ Tô.

Có một cô bé mặc áo thun màu đen, bên ngoài choàng thêm một cái áo chống nắng có mũ đi ngang qua.

Cô bé đứng ở trước cửa nhà họ Tô, giương mắt nhìn một lúc, cặp mắt có màu hổ phách nhàn nhạt khiến cô bé trông có vẻ khá là lãnh đạm.

Cô bé giơ tay lên nhìn chiếc la bàn trong tay mình, kim la bàn quay lia lịa.

“Hừ…”

Miệng cô bé phát ra một tiếng hừ nhẹ, có vẻ hơi khinh thường, sau đó cô bé cất la bàn vào trong túi, chậm rãi rời đi.

Bình Luận (0)
Comment