Tiểu Tỳ Trùng Sinh

Chương 42

Nguyệt Thược đã bị đói bụng ba ngày, mỗi ngày chỉ có thể uống một chén nước.

Bởi vì nàng chạy thoát hai lần, lần thứ hai bị bọn buôn người cầm roi quất một trận.

Những cô nương bên cạnh từng người từng người dọc đường đã bị bán đi, chỉ có nàng, bị mang theo một đường xuôi nam, rời kinh càng ngày càng xa.

Miệng của nàng bị chận lại.

Bởi vì mấy lần trước nàng giả vờ ngoan ngoãn, dọc đường không một tiếng động, chờ xe ngựa đến nơi đông đúc, lập tức la to, nhiều lần khiến cho quan sai hỏi thăm, đều bị bọn buôn người đút bạc mà qua.

Nguyệt Thược cơ hồ tuyệt vọng.

Thật chẳng lẽ không trốn thoát được.

Vì cái gì Tứ gia không đến cứu nàng, Tứ gia chẳng lẽ không có phát hiện nàng mất tích sao?

Còn có Thạch Lựu, nàng đâu có lỗi với nàng ta, tại sao phải đối với nàng như vậy!

Một đường đến Vũ Châu, bọn buôn người mang nàng đi đến từng lầu viện và một số đại gia đình để bán, cuối cùng được một nhà họ Miêu mua nàng.

Miêu gia có bốn miệng ăn, sáu người sai vặt, Nguyệt Thược vừa được tự do, bí mật tìm cơ hội, nhắm ngay Miêu phu nhân nhìn có vẻ mặt mũi hiền lành nói thân thế của mình, "... Ta là bị lừa bán, vị hôn phu là biên tu ở Hàn lâm viện, phu nhân từ bi, nếu là chịu thả ta trở về, trong nhà nhất định có hậu tạ."

Miêu phu nhân khoảng bốn mươi năm mươi tuổi, chải búi tóc tròn vo, mặt mày ôn hòa, nhếch miệng lên, lúc nào cũng cười dịu dàng, bà ta khẽ nhếch mày, "A, nói như vậy ngươi là quan gia phu nhân?"

Nguyệt Thược cắn cắn môi dưới, gật đầu lên tiếng, trong lòng đã cảm giác mình tìm nhầm người, lỗ mãng rồi...

Quả nhiên, Miêu phu nhân sau một khắc liền trở mặt, để cho người trói nàng ném vào phòng chứa củi.

"Không phải là người an phận thành thật, bỏ đói nàng vài bữa, quan gia phu nhân... Nghĩ cũng đẹp, quan gia phu nhân nào bên cạnh không có vài người hầu hạ , bị lừa bán? Nói dối như thật."

Nguyệt Thược lại bị đói bụng vài ngày, thân thể cơ hồ suy yếu không cách nào hô hấp.

Nàng biết không thể tiếp tục như vậy nữa. Nàng mới vừa sinh hài tử không bao lâu, vốn là nên tỉ mỉ điều dưỡng, nhưng chịu tội như vậy, vừa đói vừa bị đánh, để lại bệnh căn, về sau trở lại bên cạnh Tứ gia, cũng cả đời hối tiếc.

Nàng cắn răng, hạ quyết tâm.

Ngày thứ ba được thả ra, nàng ngoan ngoãn dựa theo sự phân phó làm việc, sụp mi thuận mắt.

Miêu phu nhân hết sức cẩn thận, tuyệt không cho Nguyệt Thược có một chút cơ hội chạy đi, lúc làm việc nhất định phải có người theo, hoặc là lúc ngủ, Miêu phu nhân khóa trái phòng của nàng, cửa sổ thì dán kín.

Chỉ là kỳ quái là, ngoại trừ những việc thông thường, Miêu phu nhân còn đơn độc huấn luyện nàng các loại quy củ của đại gia đình.

Loại chuyện cổ quái này, ở trong lòng nàng mơ hồ có điềm xấu.

Hai tháng khổ ải như thế trôi qua, Miêu phu nhân nhìn Nguyệt Thược cực kỳ nhu thuận, không dám phản kháng, trong lòng có dự định.

Bà ta ném một bộ quần áo màu hồng đào cho Nguyệt Thược, để cho nàng mặc chỉnh tề, lại dẫn nàng đi đến bàn trang điểm, phân phó nàng dùng chút phấn son bột nước.

Nguyệt Thược thừa dịp bà ta không chú ý, cầm bút kẻ lông mày dùng sức vẽ ở lòng bàn tay, vẽ ra được một chút bột phấn, sau đó trộn vào trong phấn, thoa lên mặt.

Như thế màu da trên mặt nàng tối đi một ít.

Miêu phu nhân thấy, không khỏi hồ nghi, nhìn thời gian không sai biệt lắm, dẫn nàng ra xe ngựa.

Xe ngựa đi gần nửa canh giờ, đến một cái cửa bên yên tĩnh, dẫn đón chính là một tiểu tỳ áo xanh, cười cùng Miêu phu nhân hành lễ vấn an: "Miêu mụ mụ đã tới, phu nhân đang nhắc đến ngài."

Miêu phu nhân đáp lời, quay đầu lại thấp giọng phân phó Nguyệt Thược: "Theo sát ta, nhà này cũng không phải là nơi ngươi có thể tùy tiện giương oai, thấy người không được phép ngẩng đầu, không hỏi ngươi không cho nói, nhớ kỹ chưa?"

Nguyệt Thược nhu thuận mà nhẹ giọng trả lời: "Nhớ kỹ." Trong bụng nàng thất kinh, nguyên lai vị "Miêu phu nhân" này là đầy tớ.

Nhà này quả nhiên rất lớn.

Đình đài lầu các, hòn non bộ, giả sơn nối nhau liên tiếp, hành lang xuyên sơn và gấp khúc nối liền khắp nơi, nghi môn ở mọi chỗ, và vô số nha hoàn, tức phụ cẩm y hoa phục.

Hầu phủ đem ra so sánh, lại trở thành nhà nghèo.

Nguyệt Thược trong lòng ước đoán, có thể có khí thế như vậy, ngoại trừ vương phủ, không thể là phủ đệ nào khác.

Chỉ là không biết là phủ đệ của vị vương gia nào.

Nhưng hoàn cảnh hiện tại của nàng, lại làm sao có thể thấy được vương gia để khiếu nại. Nhưng nói đi nói lại, chuyện của nàng, cũng không cần vương gia đến làm chủ. Bất luận một vị nào có địa vị cao hơn Miêu phu nhân, có thể ép được Miêu phu nhân cũng có thể giúp nàng thoát khỏi lao tù vây hãm.

Lướt nhẹ qua khóm hoa, tiểu tỳ mang theo Miêu phu nhân cùng nàng tiến vào một sân nhỏ tường màu trắng. Trong sân, chính viện năm gian, hai bên sương phòng mỗi cái ba gian, dưới hành lang treo mấy cái lồng chim, đủ loại chim mỏ hồng đuôi xanh chiêm chiếp kêu to.

Mấy tiểu nha đầu đang tắm rửa cho chim chóc ăn, nhìn thấy Miêu phu nhân, rối rít cười gọi "Mụ mụ".

Có vẻ rất quen thân.

Có nha đầu đi trước thông báo, Miêu phu nhân dẫn Nguyệt Thược đi vào.

Đi vào trước, Nguyệt Thược nghe Miêu phu nhân thấp giọng cảnh cáo nàng: "Không được phép ngẩng đầu nhìn, đi vào theo quy củ của ta, làm sai một chút, về nhà ta cho ngươi biết tay."

Nguyệt Thược không có ý định chọc giận Miêu phu nhân, nàng đi theo quỳ xuống hành lễ, không ngẩng đầu lên cũng không làm động tác dư thừa.

"Thỉnh an phu nhân."

Có giọng nữ phía bên trên nói: "Đứng lên đi, lấy ghế cho Miêu mụ mụ ngồi."

Lúc Miêu phu nhân đứng lên, Nguyệt Thược đi theo đứng lên, Miêu phu nhân ngồi ở trên tú đôn, nàng là sụp mi thuận mắt đứng ở phía sau.

Miêu phu nhân cười hỏi, "Phu nhân có khỏe không, thời gian trước nghe nói không thoải mái, ta ở nhà đều không an lòng, muốn đến thăm, lại sợ quấy rầy ngài tĩnh dưỡng."

Vị phu nhân không biết họ này cười, "Khá hơn nhiều." Tầm mắt của bà ta rơi trên người Nguyệt Thược, quan sát rất lâu, "Đây là người ngươi tìm?"

Miêu phu nhân nói: "Dạ, hôm nay cố ý mang đến cho ngài xem một chút."

Nguyệt Thược cảm giác được ánh mắt kia rơi vào trên người, trong lòng một trận tê dại.

Chỉ thấy phu nhân nhìn một hồi lâu, nói: "Không tệ, không tệ." Trong lời nói lộ ra hài lòng.

Phu nhân phân phó đầy tớ: "Mang nàng đi uống chút trà ăn điểm tâm, ta và Miêu mụ mụ nói chuyện, các ngươi cũng xuống đi."

Một nha đầu đến trước mặt Nguyệt Thược làm tư thế mời, cười cười dẫn nàng đến một gian phòng nhỏ ngồi, vài người là tại bên ngoài ăn điểm tâm nói chuyện.

Nguyệt Thược nghiêng tai nghe lén.

Bọn nha đầu thuận miệng tán gẫu, ví dụ như hoa trong vườn nào nở đẹp, mèo ở đâu nghịch ngợm làm đổ một gốc cây sơn trà quý báu, trong phòng bếp đổi đầu bếp v,v...

Nàng tính tình nhẫn nại, bọn nha đầu nói nhiều, quả nhiên bắt đầu hàn huyên tới một chút đề tài khác.

"...Phu nhân mới của trưởng sử* thật đẹp."

"Nghe nói trước đã từng có chồng."

"Ta cũng nghe nói, chồng trước chết rồi mới về nhà, mới gả cho trưởng sử quan."

Các nàng đang tán gẫu náo nhiệt, đột nhiên một giọng nói sợ hãi xen vào.

"... Các ngươi có cảm giác được hay không, mặt mày trưởng sử phu nhân có vài phần giống với quận chúa?"

Lời này vừa nói ra, bên ngoài lặng im một mảnh.

Một hồi lâu, các nàng rối rít mở miệng nhẹ khiển trách nha đầu kia.

Trong chính phòng ở phòng khách.

Thái phu nhân thở dài, nói với Miêu mụ mụ: "Cái đồ không chịu thua kém, chỉ cần hắn vừa ý ai, ta đều tìm về cho hắn, hết lần này tới lần khác lại thích phu nhân mới cưới của trưởng sử..."

Miêu mụ mụ an ủi bà ta: "Không trách quận vương, chỉ trách nàng kia lớn lên xinh đẹp, người nam nhân nào thấy mà không thèm ăn."

Con trai của mình, Thái phu nhân tự nhiên thiên vị, lời này của Miêu mụ mụ hợp ý bà ta, trong lòng thư thái không ít, gật đầu nói: "Ngươi tìm người này cũng không tệ lắm, lại □□ một phen, qua một hồi đưa đến cho quận vương, miễn cho hắn thèm thuồng vợ người ta."

Miêu mụ mụ đáp ứng.

Lại thương lượng chuyện nhà trong chốc lát, Thái phu nhân nói: "Ta gặp phu nhân kia của trưởng sử, trong lòng không biết rõ như thế nào, phù phù phù phù tim đập thình thịch, bộ dạng nàng thật đúng là..." Đằng sau bà ta cũng không dám nói ra khỏi miệng.

Miêu mụ mụ hiểu ý, lại trấn an nói: "Không sao, người có người giống nhau, phu nhân không nên nghĩ nhiều như vậy."

Thái phu nhân gật đầu.

Miêu mụ mụ mặc dù an ủi Thái phu nhân, bản thân lại tâm thần bất an, sau khi dẫn Nguyệt Thược về nhà, kéo chủ nhà vào phòng nói nhỏ.

*****

Sau giờ ngọ, trong sân yên tĩnh.

Tố Tố ngồi ở trước bàn trang điểm, dùng khăn tay lau thuốc dán trên mặt, thuốc dán trôi đi, lộ ra khuôn mặt trơn bóng trắng nõn, toàn bộ không có chút vết thương.

Thạch Lựu tiến vào thấy được, gấp rút đóng cửa lại, nói: "Tiểu thư, tại sao ngài lại lau dược, vạn nhất cô gia trở lại thấy được..."

Tố Tố nhìn bóng hình xinh đẹp trong gương đồng, nói: "Các ngươi không phải nói ta và nàng giống nhau như đúc sao, nếu như thế, cần gì mỗi ngày lau thuốc này."

Thạch Lựu đi lên xuất ra một chai thuốc mỡ mới, đổ ở lòng bàn tay vẽ loạn lên mặt Tố Tố, nói: "Tiểu thư, các người dù giống nhau, ngoại nhân tự nhiên nhìn không ra. Nhưng cô gia cùng nàng là vợ chồng, chúng ta nhất định phải cẩn thận nhiều hơn nữa."

Tố Tố nhíu mày, "Chẳng lẽ ta cứ phải bôi thuốc mỡ này? Để lâu dài dù không tốt cũng kỳ quái..."

Thạch Lựu bôi xong thuốc, dọn cái bình, nói: "Chờ mấy ngày nữa, chúng ta tìm lý do nói đi đến miếu trai giới, đợi qua một đoạn thời gian, ngươi đến lúc đó ăn béo một chút, hoặc đói gầy một chút, như thế nhìn sẽ không giống, cũng không để cho người ta hiềm nghi."

Tố Tố gật đầu.

Nàng đứng dậy đến phía tây gian thư phòng, chỗ đó có một cây đàn, Bùi Hành nhàn rỗi sẽ đánh một khúc.

Tố Tố quỳ ngồi xuống trước đàn, bàn tay nhẹ nhàng khẽ vỗ, thanh âm "Boong boong" vang lên.

Nàng nhớ tới ngày đó ở thanh lâu biết được cô nương nhị đẳng Hương Điệp kia, nghe nàng ta thao thao bất tuyệt nói chuyện "Nguyệt Thược", lúc ấy nàng khịt mũi coi thường, hoàn toàn không có hứng thú nghe.

Khi đó nàng, còn đắm chìm trong tuyệt vọng tức giận.

Cha mẹ chết sớm, nàng được phó thác có hôn ước với Tạ gia. Phu nhân Tạ gia không thích nàng, nàng biết rõ. Nhưng là ngoài Tạ gia, một con đường sống nàng cũng không có, này đây nàng chỉ giả vờ không hiểu, kiên trì hôn sự với Tạ Vân Đình.

Không nghĩ tới Tạ phu nhân ác như vậy...

May mà, ông trời từ bi. Quanh co, nàng vô tình gặp gỡ Phương Ngọc Dung, nhìn thấy Thạch Lựu, một lần nữa trong sạch sống cuộc sống của phu nhân Quan gia.

Bùi Hành, mặc dù là xứng với thân phận trước kia của nàng, vậy là đủ rồi.

Nghĩ đến nam nhân ôn hòa tuấn mỹ kia, Tố Tố không khỏi thoáng đỏ mặt.

So sánh với Tạ Vân Đình, cùng lắm chỉ là mao đầu tiểu tử, vừa bất lực nhịn, lại không đảm đương, chỉ biết nghe lời mẹ. Vụng trộm chuộc thân cho nàng, cũng không dám mang nàng quang minh chính đại trở về Tạ gia, huống chi hắn sắp lấy vợ, muốn cho nàng làm ngoại thất... Tố Tố nghĩ đến, cười lạnh.

Không biết rõ lúc Tạ Vân Đình phát hiện nàng không có ở trong am, sẽ là phản ứng gì?

Có khi nào bỏ xuống kiều thê mới cưới, lại đi trời nam biển bắc tìm lung tung một hồi.

* Trưởng sử quan hay trường sử quan, ta GG thì chức quan này làm trong vương phủ hay còn gọi là thuộc quan, nhiệm vụ là giám sát việc học hành của các hoàng tử để báo cáo cho vua (thực chất là giám thị của vua với các hoàng tử).
Bình Luận (0)
Comment