Tiểu Tỷ Tỷ! Đừng Lười Biếng!

Chương 66



Âm trầm.

Tuyên Cố lúc này liền mặt lạnh.

"Tôi què thế này, ai yêu được.

"
Câu này vào tai Ân Ly lại ra một nghĩa khác.

Nghĩa là, chỉ cần cô ép cô gái kia nói chuyện yêu đương là được.

Nhưng chuyện này,có lẽ không đơn giản như vậy.

Nếu đơn giản,thì chỉ cần một tiểu thiên sứ làm việc này là được,cần gì cô phải làm.

Nói chung quy,tất cả tội lỗi đều là do thẻ bình an mà ra.

"Mong muốn của anh hiện tại là gì?"
Ân Ly nhìn Tuyên Cố,tất nhiên là phải hoàn thành nhiệm vụ của thiên thần rồi.

Tuyên Cố cười mép.


"Muốn em ở bên tôi.

"
"Ừ,ở bên anh.

"
Ân Ly cũng không từ chối,dù gì cũng ngủ với nhau rồi mà.

Tuyên Cố ngạc nhiên nhìn cô,thấy cô im lặng.

Lòng anh đột nhiên đầy lên một cỗ hạnh phúc.

Có em ở đây là đủ.

****************
Ân Ly xác định đã hoàn thành xong nhiệm vụ của thiên sứ,nhưng vì cô còn nhiệm vụ của hệ thống,nên xin ở lại một chút.

Đang ngồi thì lại nghe thấy tiếng động từ phòng tắm.

Thẻ bình an lại làm sao vậy.

Ân Ly vội đứng lên,gõ cửa phòng tắm mà không thấy có tiếng trả lời.

Ân Ly mở cửa.

Trong phòng mờ mịt hơi nước,mờ mờ ảo ảo.

Cô híp mắt lại,thẻ bình an đang khuỵa xuống đất,khuôn mặt như người mất hồn.

Lòng cô hơi phát hoảng.

"Tuyên Cố,có sao không?"
Ân Ly chạy đến,đỡ Tuyên Cố ra khỏi phòng tắm.

Tuyên Cố mặc áo choàng tắm,ướt hết,như chuột lột.

Tuyên Cố nhìn người trước mặt mình, người con gái đang lo lắng cho anh.

Cô ấy đã phục vụ cho anh suốt mấy tuần qua.

Sáng nay,anh có nghe thấy cô nói chuyện trong phòng tắm.


Nói cô sẽ đi.

Anh cố không muốn suy nghĩ,nhưng dường như nó cứ chui vào đầu anh.

Anh không muốn nghĩ.

Cô sẽ rời xa anh.

Nếu anh như hồi xưa,là một thiếu tướng oai phong,anh sẽ dùng mọi cách giữ cô lại làm của riêng.

Nhưng anh! đã không còn như vậy nữa.

Anh,sợ sẽ hủy hoại đời cô.

Nhưng lại muốn tình cảm của cô.

Anh quá yếu đuối,nhưng anh yêu cô.

Em có rời xa anh không?
Tuyên Cố liền dùng tay kéo gương mặt cô lại gần mình.

Ân Ly không ngờ Tuyên Cố sẽ làm vậy,liền một phát cả trọng lực lên người anh.

Tuyên Cố dùng môi quấn quít cô không rời.

Anh muốn trao hết tình yêu này dành cho cô.

Muốn cô hiểu được tình yêu của anh.

Anh hôn đôi môi mà anh hằng mong ước,mặc kệ tất cả.

Ân Ly cảm nhận lưỡi Tuyên Cố đang xâm nhập vào sâu trong khoang miệng mình.

Ân Ly cảm nhận được một cỗ quen thuộc,có từ thế giới kia.

Ân Ly lấy tay,ấn cổ Tuyên Cố,khiến cho nụ hôn này sâu hơn.

Nhận được sự đáp lại của Ân Ly,đầu Tuyên Cố như muốn nổ tung,lại bị Ân Ly dây dưa đầu lưỡi.

Khuôn mặt Tuyên Cố đỏ mặt.

Ân Ly thấy Tuyên Cố có vẻ cần dưỡng khí,mới thả ra.


Tuyên Cố im lặng,nhưng Ân Ly không vậy.

"Anh lại nổi điên gì đấy?"
Ân Ly thấy rất lạ,tự nhiên ngã quỵ xuống sàn lạnh,rồi hôn cô.

Mặc dù hôn rất thoải mái.

Tuyên Cố thì lại im re.

Ân Ly nhíu mày,cô không thích anh như vậy.

"Tuyên Cố,nói chuyện!"
Tuyên Cố lúc này nhìn vào mắt Ân Ly,hé miệng.

"Em sẽ rời xa tôi?"
Ân Ly ngớ người.

Nổi điên chỉ vì chuyện này?
"Không,làm sao mà rời xa được một người ngốc nghếch như này chứ!"
Ân Ly véo má Tuyên Cố.

Đúng là đồ ngốc mà.

Tuyên Cố ngửng mặt lên nhìn Ân Ly,tự nhiên để cô véo má mình,không ngăn cản cô.

Cứ nhìn cô cười mà thôi.

Anh cũng cười.

Anh mất quá nhiều rồi.

####Dạo này,ta lại khá thích cẩu lương.




Bình Luận (0)
Comment