Thời điểm đêm khuya vắng người, Băng Phong một cái lắc mình liền tiến vào
gian phòng Bảo Lam, trong gian phòng yên tĩnh, chỉ có vài ngọn đèn còn
đang lẳng lặng bốc cháy.
Thị nữ Tiểu Liên canh giữ ở mép giường
Bảo Lam thấy Băng Phong đến, cũng không có biểu hiện ra vẻ khiếp sợ, chỉ là trước sau như một đứng dậy, hướng về phía Băng Phong một lễ, sau đó
theo thường lệ bắt đầu báo cáo tình hình Bảo Lam ngày hôm nay: "Sáng sớm hôm này tám giờ một khắc Quận chúa mới tỉnh ngủ, buổi sáng ăn một trứng gà, còn có một chén canh ngọc mễ hạt sen, canh ngọc mễ hạt sen là do tự Quận chúa bưng ăn, đây là một tiến bộ cực lớn! Sau khi cơm nước xong,
dẫn Quận chúa đi dạo một vòng hồ sen, lúc đó Quận chúa tự mình ngồi
xuống ngay trên hành lang, trước đây Quận chúa chưa từng có loại phản
ứng này! Sau khi trở về liền đi nghỉ trưa, chỉ là, ngủ được hai canh giờ sau đó Kim Ngọc tiểu thư tới, Quận chúa tự mình tỉnh, nhưng vẫn duy trì tư thế ngủ, cũng không nói gì, sau khi thái y xem mạch tiểu thư,
nói..., buổi trưa Kim Ngọc tiểu thư dùng cơm cùng Quận chúa, Kim Ngọc
tiểu thư nói rất nhiều chuyện cười, có...thật đáng tiếc, Quận chúa không có phản ứng, sau đó..."
Tiểu Liên rất bình tĩnh tiếp tục nói, cố gắng hồi báo cặn kẽ hành động một ngày của Bảo Lam, cụ thể đến Bảo Lam
chớp mắt mấy lần, chuyện gì làm Bảo Lam có phản ứng bất đồng, cùng ngày
hôm qua Bảo Lam có cái gì khác biệt!
Nếu là người bình thường
nhìn thấy một màn này, thế nào cũng bị hù chết, đây là Tiểu Liên trước
mặt người khác không nói một lời sao? Đây là một thị nữ có thể một chữ
không sai báo cáo ra hành trình của Bảo Lam sao? Đây là tài nghệ của
cung nữ hoàng cung sao?
Dĩ nhiên chuyện này những người khác vĩnh viễn không nhìn thấy, Băng Phong sẽ tuyệt đối không để thế lực bại lộ ở trước mắt người khác, cái gọi là thâm trầm, chính là ở địa phương ngươi không nghĩ đến, cho ngươi một kích chí mạng!
Băng Phong ngồi ở
mép giường, lấy tay tỉ mỉ miêu tả gương mặt Bảo Lam, tỉ mỉ nghe, tựa như chỉ là như vậy nghe, là có thể tưởng tượng ra Bảo Lam hoạt động bình
thường, như vậy thõa mãn!
Trải qua nữa canh giờ một chữ không
ngừng báo cáo, Tiểu Liên tự giác lui xuống, thời gian bây giờ không
thuộc về mình nữa rồi, là thời gian của chủ tử mình!
Băng Phong
như cũ cởi xuống trường bào, cởi bỏ giầy, từ từ, cẩn thận vén chăn lên,
nằm xuống hướng vào trong, ôm Bảo Lam nói thì thầm.
Băng Phong
nói: "Bảo Bảo, có phải hay không nàng rất mệt? Cũng phải a, trường hợp
như vậy chính là bi thương cả đời nàng, những việc này cũng đã qua, sau
này ta sẽ bảo vệ nàng, sẽ không để cho nàng đối mặt với những thứ máu
tanh này nữa!"
Băng Phong nói: "Bảo Bảo, nàng có thể hay không
ghét bỏ ta đây? Ta chính là một lần lại một lần từ giữa máu tanh chịu
đựng mà sống được, nàng có thể hay không sẽ không thích ta?"
Băng Phong nói: "Bảo Bảo, nàng không biết thời điểm nàng cầm dao uy hiếp ta, lòng của ta có bao nhiêu đau đớn, Bảo Bảo cho dù là vì cứu Nhị sư huynh nàng, nàng cũng không thể tàn nhẫn với ta như vậy a! Ta cũng sẽ đau"
Băng Phong nói: Bảo Bảo, tại sao nàng không tin ta đây? Nhị sư huynh nàng
quan trọng như vậy, cho dù ta có oán hận hắn, cũng tuyệt đối sẽ không
tổn thương hắn nha! Tại sao thời điểm phát sinh, nàng lựa chọn vì hắn mà hi sinh ta chứ?"
Băng Phong nói: "Bảo Bảo, nàng có muốn biết Nhị sư huynh nàng thế nào không? Thật ra thì ta rất oán hận hắn đấy! Chẳng
lẻ nàng không sợ ta giết chết hắn sao?"
Băng Phong nói: "Bảo Bảo, đây cũng là lần đầu tiên nàng thấy ta giết người đi, máu lạnh như thế,
tàn khốc, không tình cảm chút nào, giết chết mọi người, ha hả, nều nàng
tỉnh, sợ là giữa chúng ta cũng đi đến bước cuối cùng này!"
Băng
Phong nói:" Bảo Bảo, ta không khống chế được tâm ma của mình, nàng cũng
không biết là ta rất thích khoái cảm giết người đi?"
Băng Phong
nói: "Bảo Bảo, chuyện này bất kể là lỗi của ai, cũng không có cách nào
tra xét được, chúng ta cũng biết là lỗi của ai, nhưng mà có biện pháp gì đây, bây giờ còn không phải lúc!"
Băng Phong nói: Bảo Bảo, nàng
nhất định sẽ không từ bỏ ý đồ đi, nhưng mà xin chớ có trách ta ngăn cản
nàng truy xét được không? Dù là biết nàng sẽ trách ta!"
Băng
Phong nói: "Tịch hiện tại rất cố gắng, ta biết là đệ ấy bị kích thích, ở trong mắt của đệ ấy ta thấy được nồng đậm tự trách, hẳn là đệ ấy tự
trách không có bảo vệ nàng tốt đi! Hoặc giả đệ ấy căn bản không có năng
lực bảo vệ nàng!"
Băng Phong nói: "Hiện tại Tiểu Ngọc Nhi rất
tốt, Tiểu Ngọc Nhi đã không sao, hiện tại mỗi ngày Tiểu Ngọc Nhi đều tới thăm nàng, sẽ phụng bồi nàng, ta biết ta là vui mừng, dù sao nàng cũng
vì Tiểu Ngọc Nhi mà không để ý tánh mạng!"
Băng Phong nói: "Với
loại biến hóa này ta thật không biết cần phải như thế nào đối mặt với
Tịch, ta vừa thân là ca ca vui mừng, lại vừa thân là nam nhân khổ sở, kỳ thật Tịch là nam nhân rất ưu tú, ở trong lòng của nàng hai chúng ta
người nào quan trọng hơn đây?"
Băng Phong nói: "Phụ hoàng biết
chuyện này, đương nhiên phụ hoàng dễ dàng nhận thấy là người từng trải
cố tình chỉnh đốn chuyện xưa, bây giờ nàng là Quận chúa rồi đó, lại
thành muội muội của ta, ha hả, nàng nói đây có phải là đang cùng ta đùa
giỡn hay không?"
Băng Phong nói: "Thái tử làm như vây rõ ràng là
cố ý, ta biết rất rõ dụng ý của hắn, mà ta còn là nghiã vô phản cố ủng
hộ hắn, nhảy vào bẫy rập của hắn, nàng nói ta có phải hay không rất
ngu?"
Băng Phong nói: "Bảo Bảo, nếu như có thể ta thật hi vọng
cũng không biết nàng, như vậy nàng sẽ không bị cuốn vào trong cuộc phong ba này! Ta có năng lực ngăn cản, nhưng là ta thật rất muốn để cho nàng
gần ta!"
Băng Phong nói: "Bảo Bảo, nàng nhất định sẽ không yêu
thích cái danh Quận chúa này đi, Bảo Bảo của ta làm sao để ý những thứ
vinh hoa phú quý này chứ, Bảo Bảo của ta là một người rất đặc biệt!"
Băng Phong nói: "Bảo Bảo, ta rất mong đợi nàng làm thế nào với vị trí Quận
chúa này a?Ha Hả, tiếp tục giảo hoạt. Hay là bình tĩnh chấp nhận.
Băng Phong nói: "Bảo Bảo kỳ thật ta không muốn nàng bước vào vương thất,
trong này nước bao sâu, người ngoài chắc sẽ không biết, gặp phải trở
ngại xin nàng nhất định kiên trì.
Băng Phong nói: "Bảo Bảo à, từ
lúc gặp nàng, ta gắng sức ẩn nhẩn, tính nhẩn nại của ta, liên tục xông
vào ranh giới cuối cùng của ta, nhưng mà ta xác thực hãm sâu trong đó
không thể tự thoát ra được, nói cho cùng, ta thật sự không đành lòng tổn thương nàng nha!"
Băng Phong nói: "con đường tương lai của ta ở
đâu đây?Thành công? Thất bại? Nàng nguyện ý cùng ta cùng nhau đối mặt
sao? Ta nguyện ý nàng và ta cùng nhau đối mặt sao?"
Băng Phong
nói: "nếu như ta thất bại, như vậy ta sẽ không sống tạm bợ, ta có tự ái
của ta, ta có kiên trì của ta, nếu mà như thế, xin nàngi kiên cường sống tiếp!"
Băng Phong nói: "sau này ta sẽ làm bị thương nàng, chúng
ta thật không phải là người cùng đường, nàng còn có thể cùng với ta sao? Nếu như, ta muốn đối phó phụ thân nàng? Nếu như, ta muốn hủy diệt Đệ
Nhất Tiêu Cục?"
Băng Phong nói: "Bảo Bảo, cho dù như thế nào, ta cũng không hối hận!"
Băng Phong nói: "Bảo Bảo, cho dù như thế nào, xin đừng trách ta!"
....
Đêm vẫn còn, vị vương giả cao cao tại thượng này tiếp tục chua xót cùng
kiên trì, những lời này là duy nhất thuộc về đêm này, là duy nhất thuộc
về Bảo Lam ngây ngô, là duy nhất thuộc về không muốn người biết tỏ tình!
Trời đã sáng, lại là Tiểu Liên tự mình chuyên tâm bảo vệ Bảo Lam...