Edit: Diệc Linh Pisces
Không biết mấy ngày nay Tiêu Vong Vân đi đâu nữa.
Cả ngày Chung Tình cứ ngồi trên đỉnh núi nên cảm thấy khá nhàm chán.
Một hôm, nàng chẳng có chuyện gì để làm nữa, đột nhiên có ý định xuống núi dạo chơi một vòng.
Lăng Tiêu tông được biết đến là môn phái số một ở đại lục Thiên Nguyên. Nàng ở đây lâu như vậy rồi, phải tìm hiểu cho kỹ mới được nhỉ?
Nói đi là đi liền.
Chung Tình cất ngọc giản trong điện rồi một mình xuống núi.
"Tiểu Tuyết, ngươi về đi. Khi nào mặt trời lặn thì đến đây đón ta."
Con hươu trắng chớp chớp đôi mắt dịu dàng, liếm tay nàng hai lần, kêu ô ô hai tiếng rồi quay người đi về.
Chung Tình ngoảnh lại nhìn phía sau.
Không hổ danh là môn phái số một trong Tu chân giới!
Từ vị trí mà hiện tại nàng đang đứng, ở mọi hướng nhìn cũng có thể thấy một ngọn núi cao hùng vĩ và không kém phần hiểm trở. Đỉnh của nó được bao quanh bởi lớp mây mù, thỉnh thoảng có thể thấy ánh hào quang lấp lánh và linh khí dày đặc.
Nghe nói đó là nơi ở của những vị đại năng Phản Hư kỳ. Xung quanh đỉnh núi cao đó, có những đỉnh núi thấp hơn, đó là nơi ở của chúng đệ tử trong môn phái.
Đương nhiên, xung quanh đỉnh Lâm Tiên chỗ Chung Tình chẳng có ngọn núi nào cả.
Thị lực của Chung Tình rất tốt. Nàng có thể thấy rõ ràng trên những đỉnh núi đó có đủ loại công trình kiến trúc cổ kính và uy nghiêm được xếp ngay ngắn.
Nhìn về phía đã đi qua, mặt trời mới mọc lên ở phía đông, tử khí đông lai (*), ánh sáng vàng chiếu vào các lầu cao và cung điện, muôn hình vạn trạng.
(*) Ai hiểu cụm này thì cmt để mình sửa lại nhé.
Quả không hổ danh là môn phái số một thiên hạ!
Bên này Chung Tình đang âm thầm cảm thán nên không nhìn thấy hai nam một nữ đi tới từ phía xa.
Người có địa vị cao hơn rõ ràng là nam nhân áo trắng dẫn đầu, chỉ thấy hắn mặc một bộ bạch y không nhiễm bụi trần, ngay cả mái tóc dài cũng được buộc lại bằng băng đô bạc, bên hông đeo trường kiếm. Cả người toát ra khí chất lạnh lùng, kiêu ngạo.
Một nam một nữ đằng sau hắn cư xử rất quy củ, mặc trang phục đệ tử màu xanh lam. Cả hai đang háo hức kể cho hắn chuyện gì đó.
"Chúc mừng trận thắng lớn của Độc Cô sư huynh. Kỳ tuyển chọn đệ tử chân truyền lần này chắc chắn có một vị trí của huynh." Nam đệ tử đứng sau khen ngợi nam nhân áo trắng.
Một đệ tử khác cũng vội vàng nói: "Tu vi của Độc Cô sư huynh thuộc hàng đứng đầu trong nội môn, cái danh đệ tử chân truyền chẳng là gì với huynh cả."
Được khen như vậy nhưng nam tử áo trắng đằng trước chẳng tỏ vẻ vui mừng gì, thậm chí hơi mất kiên nhẫn.
Đối với chuyện trở thành đệ tử chân truyền trong tông môn, Độc Cô Chước chẳng quan tâm mấy.
Người hắn ngưỡng mộ từ đầu đến cuối chỉ có một người.
Nghĩ đến đây, mắt hắn hướng về một nơi quen thuộc.
Có người ở đó?
Không biết Lâm Tiên chân quân rất thích sự yên tĩnh sao? Tại sao vẫn có kẻ cả gan làm phiền?
Sắc mặt Độc Cô Chước trở nên lạnh lẽo, đi nhanh hơn, nháy mắt đã đứng trước mặt Chung Tình.
Một nam một nữ kia không biết chuyện gì đang xảy ra, chỉ thấy Độc Cô sư huynh của bọn họ chủ động đến gần một nữ nhân áo trắng, như thể chủ động bắt chuyện.
Ánh mắt nữ đệ tử kia nhìn về hướng đó hơi ghen tị. Mấy ngày nay nàng ta liếc mắt đưa tình mấy lần, không biết tốn nhiều công sức đến nhường nào. Vậy mà Độc Cô sư huynh còn chẳng thèm nhìn nàng một lần.
Rốt cuộc nữ nhân áo trắng đó là ai?
Nàng ta tự hỏi, vội vàng chạy lại.
"Ngươi là ai?"
Chung Tình đang quan sát xung quanh, suy nghĩ xem nên đi đường nào thì đột nhiên nghe thấy một giọng nói như vậy.
******
22/2/2022