Edit: Diệc Linh Pisces
Tuy nhiên, cho dù trong lòng Tiêu Vong Vân cảm thấy hơi xấu hổ nhưng bàn tay lại rất thành thật, không buông tay Chung Tình ra dù chỉ một chút.
Không những Tiêu Vong Vân thấy bất ngờ mà ngay cả Chung Tình cũng phải sửng sốt trước hành động đột ngột này của hắn.
Mặc dù ngày thường Tiêu Vong Vân rất dịu dàng nhưng rất ít khi nói đùa với nàng, huống chi là câu nói giỡn chứa đựng chút mờ ám như vậy.
Chung Tình nhìn hắn với ánh mắt kỳ quái.
Ánh mắt của nàng càng khiến Tiêu Vong Vân ngượng ngùng. Hắn thầm nghĩ, có phải Kinh Hồng bị mình dọa sợ rồi không?
Hắn nghĩ hơi quá rồi.
Thực ra phản ứng đầu tiên của Chung Tình khi nghe lời này là vui vẻ.
Vui đến mức cười tươi như hoa.
Nàng nhìn Tiêu Vong Vân, đôi mắt phản chiếu toàn bộ hình ảnh của hắn: "Tất nhiên là không, cho dù ngoại hình của ngài có thay đổi thế nào thì ta vẫn thích ngài nhất."
Tiêu Vong Vân chỉ cảm thấy dường như có một dòng chảy ấm áp trào dâng từ đáy lòng. Trong một khoảnh khắc, tất cả cảm xúc bùng nổ như vỡ đê, vốn không thể kìm nén được.
Từ khóe mắt đến đuôi mày của hắn đều nhuốm vẻ hạnh phúc, cả người dịu dàng khó tin.
Bàn tay kéo nhẹ một chút khiến Chung Tình đứng không vững, ngã vào vòng tay hắn.
Đây là lần đầu tiên Tiêu Vong Vân tiếp xúc thân mật như vậy với một người nhưng hắn không hề cảm thấy khó chịu. Ngược lại, cái ôm như vậy đem lại cảm giác thỏa mãn như thể tâm hồn hắn đã được lấp đầy.
Thân thể của Chung Tình kề sát vào người hắn. Nàng cảm thấy tim đập rất nhanh, rất nhanh, nhanh như sắp vọt ra khỏi lồng ngực.
"Ngài…" Nàng chỉ mới nói một chữ mà đã bị hành động của người kia làm cho mất tiếng.
Tiêu Vong Vân ghé sát tai nàng, dán chặt vào, thì thầm như đang hôn hít nỉ non: "Kinh Hồng, ngươi có biết thế nào là thích không?"
Hơi thở mờ ám của hắn phả vào tai nàng, vành tai trắng như bạch ngọc nhuốm màu tươi tắn.
Chung Tình xấu hổ, hơi run rẩy. Hành động như vậy chỉ càng khiến nàng chìm sâu vào cái ôm của người đàn ông mà thôi.
Chung Tình thầm cảm thấy khó hiểu. Rõ ràng nàng mới là người có kinh nghiệm đầy mình, vậy mà tại sao lại bị người này trêu chọc đến mức muốn chết luôn cho rồi?
Hắn không phải Lâm Tiên chân quân lạnh lùng như trích tiên, không hiểu biết gì về du͙ƈ vọиɠ hay sao?
Nàng mải suy nghĩ lung tung mà không biết rằng, vì không có câu trả lời nên Tiêu Vong Vân đã khẽ cụp mắt xuống.
Hắn nhẹ nhàng buông tay ra, để Chung Tình đứng đối diện với mình.
"Không biết cũng chẳng sao. Cứ giống như trước đây đi, thích nhìn ta, thích gần gũi với ta, thích những gì ta thích…"
"... Là được."
Tiêu Vong Vân nhìn chằm chằm Chung Tình.
Nghe thì có vẻ hắn cho nàng sự lựa chọn nhưng thực ra đã chặn hết mọi đường lui của nàng rồi.
Cho dù nàng không hiểu thế nào là tình yêu thì nàng cũng phải yêu hắn!
Dù hắn cư xử dịu dàng như thế nào thì bản chất vẫn là người mạnh nhất đại lục Thiên Nguyên - cao thủ phi thăng kỳ có một không hai!
Trước kia hắn coi Chung Tình như một hậu bối ngoan ngoãn thì không sao. Nhưng bây giờ, không cần biết nàng vô tình hay cố ý, chỉ cần đã khiến hắn rung động thì Tiêu Vong Vân sẽ không cho nàng bất kỳ cơ hội nào để rút lui.
Dưới ánh mắt như đang khoá chặt con mồi của hắn, Chung Tình…
Hai bên má dần nhuốm rặng mây đỏ, từng chút từng chút một.
Nàng thở nhẹ một hơi, ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Vong Vân: "Ta biết."
Tiêu Vong Vân dịu dàng nhìn nàng.
Ánh mắt của Chung Tình cũng dần nhiễm ý cười: "Ta biết thế nào là thích. Tiêu Vong Vân, ta thích ngài, là kiểu thích của một người phụ nữ với một người đàn ông."
"Muốn chàng ôm ta, muốn chàng thân mật với ta, muốn chàng hôn ta… A!"
— —
Tiêu Vong Vân [nở nụ cười đầy mê hoặc]: Sự thật chứng minh rằng, nếu cứ dịu dàng hòa nhã như trích tiên thì không thể nào theo đuổi vợ được. Cứ bạo dạn hơn một chút, đừng để ý những thứ khác!
******
Anh nhà đừng có mà ba hoa chích chòe! Anh dám bạo dạn là vì anh biết thừa chị nhà cũng có tình cảm với mình rồi. Kẻ vừa thoát kiếp FA thì đừng có bày đặt đi chỉ chiêu cho người khác ┐( ̄ヘ ̄)┌
Tin mình đi, làm giống ổng để rồi ăn quả tát là xu cà na luôn ༎ຶ‿༎ຶ