Edit: Diệc Linh Pisces
Nước da của nàng ấy trắng bóc, khuôn mặt xinh đẹp, biểu cảm lại rất kiêu kỳ.
Sự kết hợp như vậy vô cùng tương xứng với cách ăn mặc vừa nghiêm túc vừa trang trọng, khiến người ta…
Nếu muốn Chung Tình mô tả thì có lẽ là: Nếu một người đàn ông nhìn thấy một người phụ nữ như vậy thì chắc chắn sẽ nghĩ phải làm sao để ép chặt người này dưới thân mình, khiến cho sự kiêu ngạo của nàng ta vỡ vụn thành từng mảnh nhỏ dưới cơ thể mình.
Có đủ loại ý kiến xung quanh:
"Thấy không? Người mặc đồ đen kia chính là đại tiểu thư của phủ Thành chủ."
"Người ngồi ở giữa sao? Trông xinh đẹp quá!"
"Tất nhiên rồi, nếu không thì sao lại có nhiều thanh niên tài giỏi, có nhiều người có gia thế không kém phủ Thành chủ nhưng vẫn cố ý chạy từ thành trì khác đến đây. Bọn họ đến đây chủ yếu vì đại tiểu thư của chúng ta!"
Trong giọng điệu của người nói chuyện không giấu nổi vẻ tự hào, như thể đại tiểu thư của phủ Thành chủ xuất sắc thì mình cũng có vinh dự như vậy.
Chung Tình mải mê lắng nghe mà không để ý rằng vị tiểu thư kia đang liếc xuống dưới nhìn với ánh mắt thiếu hào hứng.
Hai tu sĩ trên khán đài đang chiến đấu kịch liệt, cố gắng thể hiện khả năng tốt nhất của mình chỉ mong sao được người con gái ngạo mạn kia nhắm trúng.
Không ngờ đối phương thậm chí còn không thèm nhìn họ một cái.
Nguyên nhân rất đơn giản - vị đại tiểu thư của phủ Thành chủ này đúng là một sinh vật kỳ lạ.
Tại sao lại nói như vậy?
Bởi vì trong đại lục Thiên Nguyên, ai nấy đều sùng bái kẻ mạnh, sùng bái võ thuật nhưng vị tiểu thư này chỉ nhìn mặt.
Khi hai kẻ kia vừa bước lên khán đài, vị tiểu thư kia chỉ mới nhìn lướt qua đã thầm từ chối - ngoại hình mờ nhạt giữa biển người, không đạt tiêu chuẩn.
Suy nghĩ trong lòng vị đại tiểu thư này cũng rất bình thường - cha mình là cao thủ Hóa Thần kỳ, còn mình là thiên tài vừa trăm tuổi đã lên Kim Đan kỳ.
Xét trên thực lực thì chỉ cần nàng và cha nàng là được, còn về phần nửa kia của nàng ta — chỉ cần phụ trách vai trò xinh đẹp như hoa là được.
Sau đó, mang theo suy nghĩ như vậy, vị tiểu thư phủ Thành chủ vừa liếc mắt đã thấy hai người Tiêu Vong Vân và Chung Tình nổi bật giữa đám đông nhốn nháo.
Ánh mắt sáng rực lên ngay lập tức.
Nàng ta không nói gì đã vội đứng dậy, đi tới chỗ ông lão mặc trang phục xa hoa cách đó không xa.
Chung Tình vừa ngước mắt nhìn thì thấy ngay cảnh này.
Một linh cảm xấu chợt trào dâng trong lòng nàng.
Còn Tiêu Vong Vân…
Nãy giờ hắn hoàn toàn chú ý vào nàng, không hề quan tâm những người xung quanh.
Chung Tình kéo tay áo Tiêu Vong Vân: "Chàng có thể nghe được lời bọn họ nói chuyện không?"
Ánh mắt nàng hướng về phía hai cha con Thành chủ.
Chỉ cần Lâm Tiên chân quân muốn thì sau khi mở rộng thần thức có thể bao phủ ít nhất nửa đại lục Thiên Nguyên. Nghe đoạn đối thoại giữa hai cha con họ thì càng không khó khăn gì.
Nhưng mà nghe lén người khác nói chuyện…
Chung Tình háo hức nhìn hắn. Tiêu Vong Vân bất lực nhìn Chung Tình, cuối cùng đành cam chịu số phận.
Kinh Hồng vui là được.
Ngay sau đó…
Vẻ mặt của Tiêu Vong Vân đột nhiên trở nên kỳ quái.
Có bất ngờ, tức giận và một chút hoang mang.
Chung Tình chớp chớp mắt tò mò nhìn hắn — Rốt cuộc hai cha con họ nói gì mà khiến Tiêu Vong Vân phải bộc lộ vẻ mặt như vậy nhỉ?
Chung Tình chưa kịp hỏi thì Tiêu Vong Vân đã cúi đầu: "Hai cha con kia…"
"Vị công tử này có muốn lên khán đài nói chuyện một lúc không?" Một giọng nói hồn hậu truyền từ trên đài xuống, cắt ngang lời nói của Tiêu Vong Vân.
Chung Tình ngẩng đầu lên, phát hiện mọi người đều đang nhìn mình.
Nói đúng hơn là hầu hết ánh mắt đều đang đổ dồn vào Tiêu Vong Vân - người đứng bên cạnh nàng.