Tiểu Zombie, Cắn Nữa Là Bất Lịch Sự Đấy Nhé

Chương 3

Dư Mính Hà quá rõ đây là âm thanh gì.

 

Dị năng giả sau khi chết cũng sẽ biến thành zombie, thậm chí còn lợi hại hơn zombie bình thường.

 

Xương cốt toàn thân chúng sẽ duỗi ra, trở nên cao to hơn so với lúc còn sống, dị năng cũng mạnh mẽ hơn.

 

Trong sách đã viết, tám dị năng giả này bị Hứa Chỉ g**t ch*t.

 

Vậy nên sau khi những thi thể này tỉnh lại, tất cả đều là zombie dị năng.

 

Với đội của họ bây giờ, căn bản không thể nào đánh lại!

 

Dư Mính Hà quay người bỏ chạy, vừa xuống lầu vừa la lớn, "Mau đi! Đi mau lên! Có rất nhiều zombie! Nhanh lên!"

 

Trình Hương Vụ vừa chữa trị xong vết thương cho Tô Thụy Lăng, nghe thấy vậy liền phản ứng cực nhanh, "Xe còn lái được không?"

 

"Kính chắn gió vỡ rồi, nhưng khởi động được. Tôi đi khởi động xe."

 

Tô Thụy Lăng không hổ danh là xuất thân từ lính đặc chủng, anh bật dậy chạy ra ngoài không một chút do dự.

 

Hai nam đội viên còn lại lo lắng nhìn về phía cầu thang.

 

Trình Hương Vụ quyết đoán, rút con dao găm bên hông ra, "Hai người mau lên xe, đừng lãng phí thời gian!"

 

"Được."

 

Hai nam đội viên cũng quay người chạy theo.

 

Trình Hương Vụ không quay người bỏ chạy, ngược lại còn đi đến đầu cầu thang.

 

Đợi Dư Mính Hà xuống lầu, cô liền nắm lấy tay cô ta, lao như bay ra ngoài, "Em không sao chứ?"

 

Ánh mắt Dư Mính Hà âm trầm, nhìn Trình Hương Vụ đang kéo mình chạy, chỉ hận không thể giơ dao găm lên, nhưng miệng lại dịu dàng đáp, "Em không sao."

 

Họ lao ra khỏi cửa.

 

Tô Thụy Lăng đã quay đầu xe, nghe thấy tiếng đóng cửa, anh không chút do dự mà nhấn mạnh chân ga.

 

Tiếng xe đi xa dần, ngoài những tiếng "rắc rắc" vẫn còn tiếp diễn, không còn âm thanh nào khác.

 

Cảm giác nguy hiểm mà bản năng mách bảo đã được giải trừ.

 

Phó Noãn Ý thở phào một hơi, buông lỏng "lương thực" đang ôm trong lòng ra.

 

Cô phát hiện anh không hề có động tĩnh gì.

 

Hả?

 

Hình nhân bằng đường không động đậy nữa, có thể ăn được rồi đúng không?

 

Phó Noãn Ý ghé sát vào ngực anh.

 

Thơm ngọt quá, chỉ ngửi thôi đã thấy ngon rồi.

 

Cô há miệng, chuẩn bị cắn xuống.

 

Giọng nói trong đầu lại bắt đầu gào thét: Không được ăn thịt người!

 

Phó Noãn Ý ngây người, không ăn người thì ăn cái gì?

 

Cô đói lắm.

 

Hu hu…

 

Phó Noãn Ý cứng đờ trong bóng tối, đầu óc hỗn loạn.

 

Đói thật sự.

 

Tiếng xương cốt duỗi ra đã hết, thay vào đó là những tiếng "gào gào" khàn khàn.

 

Ngay gần đây, vang lên tới tấp, âm thanh không nhỏ, số lượng cũng không ít.

 

Phó Noãn Ý dựa vào trực giác, cảm thấy nơi này không an toàn.

 

Cô nghe không hiểu những tiếng gào kia đang nói gì, nhưng cô cảm thấy chúng đang tìm "hình nhân bằng đường" của cô.

 

Muốn cướp lương thực với cô!

 

Cô lại ôm chặt lấy Hứa Chỉ.

 

Đây là của cô!

 

Tiếng bước chân nặng nề và chậm chạp đến gần, dường như đã ngửi thấy mùi.

 

Chúng kích động lắc lư cái tủ gỗ ba cánh này.

 

Chúng không biết mở cửa, chỉ cảm thấy cái tủ này đang tỏa ra mùi thơm của thức ăn.

 

Giữa những cơn rung lắc, Hứa Chỉ tỉnh lại.

 

Trong bóng tối, đầu anh liên tục bị mũ bảo hiểm va vào, cơ thể lại bị ai đó ôm chặt.

 

Toàn thân đều đau, cái đau của da thịt bong tróc, cái đau của xương cốt gãy lìa.

 

Đau đến mức anh có chút không phản ứng kịp.

 

Trong bóng tối, chỉ có tiếng hít thở của anh, và tiếng "leng keng" rất nhỏ của chiếc khuyên tai hình chuông bên tai trái.

 

Vậy anh đang bị ai ôm?

 

Tủ đang bị va đập, bên ngoài còn có tiếng gầm gừ của zombie.

 

Hứa Chỉ có thể nghe hiểu, chúng đang gào đói.

 

Nội tâm của lũ zombie này thuần túy hơn con người nhiều, mãi mãi chỉ có một suy nghĩ: đói quá.

 

Anh sở hữu dị năng hệ Bóng Tối, không chỉ nghe được tiếng gào đói của zombie, mà còn có thể nghe thấy những suy nghĩ đen tối nhất trong lòng con người, vô cùng độc ác và ghê tởm.

 

Điều nực cười nhất là, dị năng của anh khi truyền vào dao găm, đối với con người, đó là vũ khí đáng sợ nhất.

 

Nhưng máu tươi chứa đầy năng lượng hệ Bóng Tối của anh, đối với zombie, lại là một món mỹ vị, còn có thể k*ch th*ch chúng tăng cường dị năng.

 

Sau khi Hứa Chỉ thức tỉnh dị năng, anh đã vô cùng vui mừng, cho đến khi bầu trời tràn ngập những suy nghĩ đen tối vụn vặt kia.

 

Anh mới biết, dị năng này không phải là một phước lành, mà là một lời nguyền.

 

Anh đeo một chiếc khuyên tai hình chuông nhỏ bên tai trái, chỉ để thoát khỏi những thứ này.

 

Khi bị chìm trong những suy nghĩ đen tối ấy, anh chỉ có thể không ngừng lắc đầu, ép mình tập trung lắng nghe tiếng chuông leng keng.

 

【Sao chúng nó ồn ào thế nhỉ.】

 

Một giọng nữ mềm mại, trong trẻo vang lên bên tai anh.

 

Hứa Chỉ toàn thân cứng đờ, không đúng, bên cạnh anh căn bản không có tiếng thở.

 

Là ai đang nói?

 

Bên tai lại vang lên một tiếng "gào" khàn khàn.

 

Là tiếng gầm đặc trưng của zombie.

 

Nhưng nó không giống những con zombie kia, gầm lên cũng là "đói quá".

 

Mà là đang gào: Im miệng!

 

Một con zombie, gào lên, lại là đang nói "im miệng"?!

 

Tiếng gầm bên ngoài hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi tiếng gào này, vẫn cứ tiếp tục.

 

Hứa Chỉ ngẩn người.

 

Khoan đã, có phải mình đang mơ không?

 

Phó Noãn Ý đã mất hết kiên nhẫn.

 

Cô còn đang đói, không đời nào nhường lương thực ra ngoài.

 

Cô rất bướng!

 

Cô nhất định phải ăn cái hình nhân bằng đường này, không cho ai hết.

 

Phó Noãn Ý vịn vào tủ đứng dậy, cô muốn tìm một nơi yên tĩnh để ăn cơm.

 

Mấy thứ này ồn ào quá, thật đáng ghét.

 

Cô đứng dậy, lại túm lấy cánh tay Hứa Chỉ, nhẹ nhàng kéo một cái, ôm một cái, rồi vác lên vai.

 

Hứa Chỉ bị dốc ngược đầu, trong bóng tối bắt đầu hoài nghi nhân sinh.

 

Chuyện gì đã xảy ra?

 

Trời đất quay cuồng!

 

【Đáng ghét, mình đổi chỗ khác ăn cơm. Hừ!】

 

Giọng nói mềm mại kia hừ hừ mấy tiếng chẳng có chút uy h**p nào, ngược lại còn toát ra vẻ đáng yêu khó tả.

 

Anh cuối cùng cũng nhận ra, thứ mình nghe được là tiếng lòng.

 

Anh có thể nghe được tiếng lòng đen tối của con người, và tiếng lòng của mỗi người đều phát ra bằng chính giọng nói của họ.

 

Vì vậy anh luôn có thể phân biệt rõ ràng ai là kẻ có nội tâm đen tối đến vậy.

 

Nhưng loại tiếng lòng không hề đen tối này, sao anh lại có thể nghe được?

 

Là ai?!

 

Hứa Chỉ muốn ngẩng đầu lên xem, rốt cuộc là chuyện gì.

 

Nhưng toàn thân vô lực, căn bản không ngẩng đầu lên nổi.

 

Ngược lại, người đang vác anh đột nhiên đẩy cửa tủ ra, bắt đầu di chuyển.

 

Cái chân còn lành lặn của anh vô tình lướt qua thứ gì đó.

 

Hơi mềm mại, có chút nhấp nhô.

 

Không chắc chắn lắm đó là cái gì.

 

Phó Noãn Ý mở cửa tủ, vác theo "khẩu phần lương thực" nhà mình, gầm lên một tiếng giữ đồ ăn: Tránh ra!

 

Tám con zombie dị năng không vây quanh tủ hết.

 

Chỉ có hai con, sáu con còn lại không biết đã đi đâu.

 

Chúng đứng ở hai bên, giống như đang chơi lật đật, con này húc một cái, con kia húc một cái.

 

Hai tên đồng đội heo này phối hợp với nhau, chẳng đứa nào làm đổ được cái tủ.

 

Hứa Chỉ nhìn thấy chân của con zombie, phản ứng lại, đây là một trong tám dị năng giả mà anh vừa giết lúc nãy.

 

Tiếng gầm của Phó Noãn Ý khiến Hứa Chỉ có chút kinh ngạc.

 

Anh cuối cùng cũng nhận ra, mình đang bị một con zombie vác trên vai?

 

Zombie chỉ biết gào "đói quá", sao có thể nói được những lời khác?

 

Sao lại có tiếng lòng để anh nghe thấy?

 

Hai con zombie bên cạnh tủ hoàn toàn không để ý đến tiếng gào như ngoại ngữ của Phó Noãn Ý.

 

Ừm, đúng vậy, chúng nghe không hiểu lời của "đồng loại ngoại quốc" này.

 

Chúng lao về phía Hứa Chỉ trông cực kỳ ngon miệng.

 

Phó Noãn Ý sợ lương thực bị cướp mất, vô cùng sốt ruột, đưa tay ra đánh con zombie gần mình nhất.

 

Ánh sáng trắng dịu dàng loé lên ở đầu ngón tay cô, con zombie bị cô chạm vào, gào lên một tiếng thảm thiết rồi lùi lại.

 

Nó không chết, nhưng đứng yên tại chỗ, không động đậy nữa.

 

Hứa Chỉ bị dốc ngược đầu nên không nhìn thấy cảnh này, chỉ thấy con zombie bị đẩy ra.

 

Con zombie ở phía bên kia từ cạnh tủ đi ra, lao đến từ phía sau lưng Phó Noãn Ý.

 

Cô vừa xoay người, Hứa Chỉ đang vác trên vai cũng lắc lư theo động tác của cô.

 

Đầu anh quẹt qua cửa tủ, va chạm không mạnh lắm, nhưng cũng đủ hoa mắt chóng mặt.

 

Phó Noãn Ý không biết tại sao mình lại có thể phát ra ánh sáng trắng, nhưng nó có thể khiến những thứ hôi hám xấu xí kia lùi lại.

 

Cô rất vui.

 

Lại giơ tay lên, ánh sáng dịu dàng lóe lên, con zombie này cũng gào lên thảm thiết rồi lùi lại.

 

Phó Noãn Ý nhìn oai như chị đại của băng nhóm xã hội đen , hài lòng vác theo "khẩu phần lương thực" thơm ngọt nhà mình - Hứa Chỉ, bước đi những bước của con cua (vương bát chi bộ - dáng đi nghênh ngang), loạng choạng đi xuống lầu.

 

Phó Noãn Ý không cao, khá nhỏ nhắn, sau khi biến thành zombie còn teo đi một chút.

 

Bây giờ chỉ cao khoảng một mét sáu, vác Hứa Chỉ cao một mét tám mươi sáu, chẳng khác nào vắt một dải lụa dài trên vai, kéo lê dưới đất.

 

Nếu Hứa Chỉ không cố gắng ngẩng đầu lên, anh sẽ hôn dọc hết cầu thang mà đi xuống.

 

Anh đang hoa mắt chóng mặt, không thể nhịn được nữa, cố gắng thốt ra một giọng nói yếu ớt, "Thả tôi xuống!"

Bình Luận (0)
Comment