Tim Đập Thình Thịch - Tửu Tiểu Hi

Chương 16


"Đó là cô của em" Đường Yên khẽ mỉm cười.
"Cô?" Thẩm Du Âm khó hiểu, như thế nào cô còn không biết chuyện này, đành tiếp tục hỏi: "Hai người là họ hàng à?"
  Đường Yên lắc đầu: "Cô Kỷ và mẹ em quen nhau, có lẽ cô ấy là bạn của mẹ em, em đang tạm thời ở lại đó."
  "Ô...!ô..." Thẩm Du Âm đại khái hiểu được đầu đuôi.
  Sau bữa tiệc tối, một nhóm người đề nghị đến ktv hát, Đường Nghiên muốn về ký túc xá sớm nên nàng từ chối về trước, vừa ra khỏi quán ăn, Thẩm Du Âm đã đuổi theo nàng ra ngoài.
"Học tỷ?"
 "Chị tiễn em." Thẩm Du Âm cùng nàng đi song song.
  Đầu thu trên đường những bóng cây tĩnh lặng, vài chiếc lá rơi lả tả, bên đường ánh đèn mờ ảo kéo dài bóng dáng của hai người, khi giờ kiểm soát ra vào đến gần, quanh khuôn viên chỉ còn lác đác một số ít người.

Đường Nghiên vẫn mặc chiếc áo cộc tay rằn ri mà nàng mặc trong buổi huấn luyện quân sự ban ngày, gió ban đêm thổi lạnh, nàng không khỏi lấy tay xoa xoa hai cánh tay vào nhau để giữ ấm.
  Hành động nhỏ này bị Thẩm Du Âm phát hiện, cô vội vàng lấy từ trong ba lô ra một chiếc áo khoác mỏng, "Mặc cái này vào đi."
  "Không cần đâu học tỷ." Đường Nghiên muốn từ chối.
  Thẩm Du Âm dùng sức khoác lên vai nàng, "Ban đêm mùa thu lạnh hơn, từ đây về ký túc xá còn xa lắm, không muốn bị cảm lạnh thì ngoan ngoãn mặc vào đi."
  Vừa quan tâm vừa ra lệnh, Đường Nghiên cũng không thể từ chối nữa, ngoan ngoãn luồn tay vào trong tay áo kéo khóa lại.
  Hóa ra ký túc xá của chị Thẩm Du Âm ở tòa nhà đối diện, giữa hai ký túc xá chỉ có một con đường, về phần tại sao Đường Nghiên lại tình cờ gặp Thẩm Du Âm ở ký túc xá ngày hôm đó, cũng hoàn toàn bởi vì Thẩm Du Âm vừa vặn đến tìm người xử lý công việc ở câu lạc bộ
  Hai người lúc này mới tách ra, mỗi người đi vào ký túc xá của mình, còn chưa đi được hai bước, người đối diện đột nhiên quay đầu lại gọi nàng: "Đường Nghiên!"

  Đường Nghiên sững sờ một chút, sau đó quay đầu lại.
  Thẩm Du Âm cười toe toét, "Ngủ ngon ~"
  "Chúc ngủ ngon, học tỷ." Đường Nghiên giơ tay vẫy vẫy.
  Tối hôm đó trước khi đi ngủ, nàng cầm điện thoại di động lướt lướt thấy Thẩm Du Âm đăng một bài trên vòng bạn bè, chỉ có ba chữ ngắn gọn "Mặt trời nhỏ", kèm theo đó là một bức tranh hoạt hình mặt trời đang cười.

Đường Nghiên tiếp tục vuốt xuống cho đến khi thời gian ở lại một ngày trước, sau đó tắt vòng bạn bè không muốn xem nữa.
  Đường Nghiên ngẩn người nhìn giao diện WeChat một lúc, nhấp vào lịch sử trò chuyện với cô Kỷ, sau đó nhấp vào hình đại diện để vào vòng kết nối bạn bè của bên kia phát hiện ra rằng bài đăng cuối cùng của cô Kỷ là hai mấy tháng trước, còn là nội dung nói về công việc Đường Nghiên nằm nghiêng trên giường, một tay cầm điện thoại, nhìn màn hình phát sáng trong đêm tối, giao diện luôn ở trên trang chủ của của Kỷ Du Thanh mắt mắt nàng chớp chớp mí mắt càng ngày càng nặng trĩu cho đến khi nhắm lại, màn hình điện thoại sáng sẽ tự động tắt khi hết thời gian hết thảy trở về đêm tối.
  Sáng sớm hôm sau, cả khu nhà bắt đầu hoạt động, tân sinh viên đều dậy sớm chuẩn bị, ngoại trừ Đường Nghiên và ký túc xá của cô, có chút khác thường.
  "Ọe....ọe..."
  Có tiếng nôn mửa từ phòng tắm, đã khá lâu rồi.
  Ba người khác trong ký túc xá đều đã tỉnh, Hạ Tử Hàm vội vàng xuống giường chạy vào phòng tắm xem là ai, "Đường Nghiên? Cậu sao vậy."
  Đường Nghiên rất xấu hổ, vừa thấy có người đi vào, nàng vội vàng ấn nút xả nước, một bên đi rửa mặt, Hạ Tử Hàm đi dép lê đi tới trước mặt nàng, " cậu không sao chứ?"
  "Mình không sao." Đường Nghiên vừa nói xong, cảm giác khó chịu kia lại dâng lên, nàng che miệng chạy vội tới bồn cầu, lại bắt đầu nôn ra.
  Còn lại hai người bạn cùng phòng cũng không dám đi vào, "nếu không đi phòng y tế xem đi, bọn mình sẽ nói với huấn luyện viên xin nghỉ giúp cậu."
  "Có phải ăn cái gì lạ bụng không?"
  "..."

  Bởi vì Hạ Tử Hàm phải chăm sóc Đường Nghiên ở đây, cô ấy đã không đến sân chơi để tham gia khóa huấn luyện quân sự, cuối cùng, cố vấn đã đích thân đến ký túc xá và thuyết phục Đường Nghiên đến bệnh viện của trường bình thường cũng khám chó người bên ngoài, chẳng qua là sinh viên trong trường thì sẽ được giảm giá.
  Cố vấn họ Trần, một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi lên tiếng, "Được rồi Hạ Tử Hàm, em nhanh lên trở lại huấn luyện quân sự."
  "Nhưng Đường Nghiên..."
  "Tôi sẽ gọi điện thoại cho người nhà của em ấy." Cố vấn lấy điện thoại di động ra trực tiếp bấm vào số điện thoại của Kỷ Du Thanh, lúc trước báo danh khi đăng kí người giám hộ nàng đã do dự cuối cùng là gạch bỏ số điện thoại của mẹ, thay vào đó là điền số điện thoại của cô Kỷ.

Nàng và mẹ cách nhau hàng ngàn dặm không nói, trước đây mọi vấn đề ở trường đều do Đường Nghiên tự mình giải quyết, cho nên điền cũng vậy mà không điền thì cũng thế.
  Cố vấn đã nói vậy, Hạ Tử Hàm chỉ không thể không nghe theo, vì vậy cô đành phải một mình trở lại trường để tham gia huấn luyện, huấn luyện quân sự có liên quan đến tín chỉ, nếu không có gì ngoài ý muốn, cô không thể bỏ lỡ.
  Kỷ Du Thanh nhận được điện thoại là khi đang ở công ty.
  "Alo." Điện thoại được kết nối, Kỷ Du Thanh để điện thoại sang một bên tiếp tục nhìn màn hình máy tính, cho rằng đây cũng là cuộc gọi công việc.
  "Xin hỏi đây có phải phụ huynh của Đường Nghiên không?"
  Kỷ Du Thanh sửng sốt một chút, theo bản năng cảm thấy không phải chuyện tốt, vội vàng hồi đáp: "Là tôi, Đường Nghiên có chuyện gì sao?"
  "Đúng vậy Đường Nghiên hiện tại đang ở trong bệnh viện của trường, trước mắt còn chưa xác định được nguyên nhân.

Tôi nghe bạn cùng phòng của em ấy nói rằng cả buổi sáng em ấy đều nôn thốc nôn tháo, nếu cô có thời gian thì đến xem một chút.

"

  "Được, làm phiền thầy, tôi hiện tại liền đi đến đó."
  Kỷ Du Thanh lo lắng đến mức để hết công việc ra, cầm điện thoại di động ra khỏi văn phòng, đụng phải trợ lý Bội văn, Kỷ Du Thanh cũng không quay đầu lại nói: "Giúp tôi xin nghỉ, bây giờ tôi phải đi ra ngoài."
  "Được rồi, tỷ tỷ, có chuyện gì sao?" Bội Văn cầm văn kiện đứng ở nơi đó ngây người, nhìn Kỷ Du Thanh, bóng lưng cấp tốc biến mất ở góc hành lang.
  Kết quả xét nghiệm đưa ra, viêm dạ dày cấp tính, bác sĩ đã kê đơn thuốc chống nôn và thuốc tiêu chảy, còn yêu cầu truyền một lọ đường glucose.
  Cố vấn đợi bên ngoài phòng bệnh cho đến khi phụ huynh của Đường Nghiên đến, khi Kỷ Du Thanh tới thì không kịp thay quần áo đi làm, vì vậy cô chạy đến trong bộ vest đen và giày cao gót.
  "Cô là phụ huynh của Đường Nghiên?" Cố vấn hiển nhiên kinh ngạc, một phụ huynh trẻ tuổi như vậy.
  "Anh là cố vấn đúng không? Xin chào, tôi là cô của Đường Nghiên." Kỷ Du Thanh tự giới thiệu.
  Cố vấn ngây người gật đầu, nhìn thấy trước mặt một thiếu nữ thanh tú kiều diễm như vậy lập tức huy động nội tiết tố nam, giọng nói dịu đi rất nhiều, "Bác sĩ đã kiểm tra rồi, không có vấn đề gì lớn chính là ăn đồ không tốt làm cho viêm dạ dày cấp tính, cô không cần quá mức lo lắng."
 Kỷ Du Thanh gật đầu, lịch sự hỏi: "Tôi có thể đi vào nhìn nàng sao?"
  Cố vấn giả vờ như không nghe thấy, tiếp tục cười hỏi: "Cô vừa mới đi làm về, mồ hôi đầm đìa, có muốn uống nước không?" Nói xong không biết từ nơi nào đưa tới một chai nước chưa mở cho cô.
  Kỷ Du Thanh xua tay ý bảo không cần, lại nhấn mạnh: "Tôi có thể đi vào sao?"
  "Được, được, cô mau vào đi."
  Kỷ Du Thanh gật đầu cảm ơn, đẩy cửa đi vào phòng bệnh phụ đạo viên đứng ở cửa nhìn chung quanh một hồi, mới chịu rời đi.
  "Cô Kỷ...!sao cô lại ở đây?" Đường Nghiên đang dựa vào giường bệnh, trên cánh tay treo lủng lẳng nước, sắc mặt tái nhợt dị thường.
  Khi đưa nàng đến trường học mặt đầy hồng quang hoạt bát nhanh nhẹn, như thế nào mới một ngày mà biến thành như vậy, Kỷ Du Thanh trong lòng vừa tức giận vừa lo lắng vội vàng đề túi xuống đi đến giường bệnh: " Đây là có chuyện gì".
  Đường Nghiên xấu hổ cười: "Đau bụng."
  "Còn cười." Kỷ Du Thanh thật sự không làm gì được nàng, giây tiếp theo cô giơ tay đặt lên trán Đường Nghiên, sau đó đặt tay kia lên trán mình, xác định không phát sốt.
  Đường Yên lúc này trong đầu tràn ngập suy nghĩ hỗn độn, tay của cô Kỷ thật thoải mái, bị cô Kỷ sờ trên trán thật thoải mái...
  "Bây giờ còn khó chịu không?" Kỷ Du Thanh hỏi nàng ngữ khí cực nhẹ nhàng.

  Đường Nghiên lắc đầu, biểu thị mình đã khá hơn nhiều, nghe được cô quan tâm mình như vậy, bệnh nặng gì cũng có thể khỏi, Đường Nghiên đột nhiên cảm thấy bị bệnh cũng không phải chuyện xấu.
  " Con còn cười, có gì buồn cười, đồ ngốc."
Càng nói Đường Nghiên cười càng to, điều này khiến Kỷ Du Thanh hoàn toàn bối rối.
  Đường Nghiên tự giễu cười một tiếng, mới bình tĩnh lại, hỏi: "Cô không phải đi làm sao? Tại sao lại tới đây..."
  "Phụ đạo viên gọi cho cô, con bị như thế này cô nào có thể an tâm đi làm,."
  Lúc này Đường Yên mới sực tỉnh, lúc này cô mới nhớ ra số điện thoại của cô Kỷ nằm ở cột phụ huynh mà cô điền khi đăng ký, khó trách hôm nay cô ấy đột nhiên tới đây.
  Nghĩ đến đây, nàng cảm thấy hơi xấu hổ và tự trách hình như mình làm chậm trễ công việc của cô ấy, Kỷ Du Thanh nhìn nàng như vậy đột nhiên sinh ra ý tưởng muốn trêu nàng: "Lãnh đạo sẽ trừ lương phải làm sao bây giờ?"
  "A, cô Kỷ, mau trở về công ty đi, con thật sự không có việc gì, một mình con không sao, chỉ là chuyện nhỏ..." Đường Nghiên nhất thời hoảng sợ.
  Kỷ Du Thanh nhìn chằm chằm nàng, cuối cùng nhịn không được bật cười, giơ tay tự nhiên quệt nhẹ chóp mũi Đường Nghiên, " cô đùa con thôi."
  Đường Nghiên sững sờ, cảm thấy chính mình thật ngốc.
  "Đã gần trưa rồi." Kỷ Du Thanh liếc nhìn thời gian trên điện thoại, "con còn phải ăn chút gì đó, nếu cô nhớ không nhầm thì trên đường này hình như có một quán cháo, để cô đi mua cho con một bát."
  Thấy Cô đứng dậy rời đi, Đường Nghiên vội vàng ngồi dậy, hỏi: "cô Kỷ!"
  "Làm sao vậy?" Kỷ Du Thanh quay đầu lại hỏi.
  "Cô...!sẽ trở lại, đúng không..."
  "Đương nhiên." Kỷ Du Thanh khẽ mỉm cười, dừng một chút sau mới nói: " Ngoan ngoãn ở phòng bệnh chờ cô."
  Đường Nghiên ý thức được mình lại ngu ngốc rồi, cô lại hỏi một câu ngu xuẩn như vậy, ngồi trên giường bệnh, dùng cánh tay trống rỗng kia liên tục đập vào đầu mình.
  Cô Kỷ nhất định cảm thấy mình thật ngu ngốc!.

Bình Luận (0)
Comment