Tim Đập Thình Thịch - Tửu Tiểu Hi

Chương 2


Kỷ Du Thanh lần đầu tiên nhìn thấy Đường Nghiên, cô gái trước mặt khiến cô có ấn tượng là dáng người gầy gò, mặc quần jean bạc màu và áo phông trắng bình thường, có đôi mắt nai trong veo sáng ngời., nhưng trong ánh mắt có sự bướng bỉnh đặc trưng của những cô gái quật cường, là một cô gái xinh đẹp không trang điểm với đôi lông mày rậm
"Con rất giống mẹ của mình."Kỷ Du Thanh nhẹ nhàng mỉm cười chăm chú nhìn khuôn mặt nàng, thanh nhã như hoa sen mùa hè.
  Đường Nghiên trong lòng cảm động, không dám đáp lại, rụt rè gật đầu, sau đó lại lắc đầu.
"Xe của cô ở dưới kia, chúng ta đi thang máy bên kia đi."Kỷ Du Thanh dơ tay chỉ phương hướng.
  Đường Nghiên lớn đến vậy nhưng cũng chưa từng đi thang máy.
  Kỷ Du Thanh kéo vali đi phía trước, tốc độ có chút nhanh, Đường Nghiên cố gắng theo sát, nhìn cô thuần thục sử dụng thang máy, trong lòng cảm thấy ngưỡng mộ, cửa thang máy đóng lại, nàng ở trong một nhỏ hẹp và bắt đầu đi xuống.
  Đường Nghiên thấy cơ thể của nàng không vững vàng, theo bản năng đưa tay chống đỡ, đầu cũng choáng váng, cảm giác toàn thân đều mất khống chế như không phải của mình vậy.

Kỷ Du Thanh chú ý tới động tác của nàng quan tâm hỏi: " con không thoải mái sao,"
Đường Nghiên lắc đầu nguầy nguậy.
  "Không thoải mái thì nói cho cô biết." Cửa thang máy mở ra, Kỷ Du Thanh chỉ cho cô phương hướng, "Xe của cô ở bên kia."
  Kỷ Du Thanh lấy chìa khóa xe bấm mở, đèn của một chiếc ô tô trắng nhấp nháy, cô đi lên mở cốp xe, đem hành lý của Đường Nghiên bỏ vào, sau đó đóng cốp lại, quay đầu lại phát hiện Đường Nghiên vẫn đứng ở đó bất động, cô lập tức mỉm cười, "Lên xe đi, ngồi bên phía phó lái."
  "À vâng." Đường Nghiên lo sợ, mất tự nhiên, đến lúc đối phương lên tiếng mới dám mở cửa lên xe.
  Nội thất trong xe ngăn nắp sạch sẽ, không gian rộng rãi, nhưng có mùi khiến nàng có chút choáng váng khó tả, thực ra là mùi xăng trong xe, cũng không có mùi đặc biệt nào khác.

  Không lâu sau, Kỷ Du Thanh cũng lên xe, vừa định thắt dây an toàn, phát hiện Đường Nghiên vẫn ngoan ngoãn ngồi ở chỗ đó, liền ân cần nhắc nhở: "Còn chưa thắt dây an toàn."
  Nghe xong, Đường Nghiên tùy tiện tìm trái phải, nàng không biết dây an toàn ở đâu chứ đừng nói thắt như thế nào, nàng vừa bối rối vừa xấu hổ.
  Kỷ Du Thanh như ý thức được điều gì, cúi người đưa tay giúp nàng kéo dây an toàn bên hông ra, cố ý dùng động tác chậm rãi cài xuống phía dưới bên trái của cô, kiên nhẫn nói: "Sau này, khi lên xe nhớ thắt dây an toàn."
  Đường Nghiên lại gật đầu lia lịa.
  Thắt dây an toàn, gài phanh tay, nhả phanh và bắt đầu khởi hành.

Chiếc xe từ từ di chuyển, chậm rãi lái ra khỏi bãi đậu xe ngầm thiếu ánh sáng, khi vượt qua trạm thu phí không người, nó lướt qua một cách suôn sẻ với một tiếng bíp, Đường Nghiên bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh ngạc, những thứ công nghệ cao này nàng chưa từng thấy ở trong thôn hay ở thị trấn.
  Giống như bà ngoại Lưu bước vào Grand View Garden, Đường Nghiên cảm thấy rằng thế giới mà cô đã sống trong 18 năm qua hoàn toàn khác với thế giới ở đây.
  Dọc đường có thể nhìn thấy những tòa nhà cao tầng cùng cửa hàng, đường rộng chia làm nhiều làn đường, đồng thời cũng dung nạp rất nhiều xe, giống như trong sách có viết Quỳnh Châu xe cộ tấp nập, cung điện ngọc bích nhà ở xa hoa, hồng trần náo nhiệt ngựa xe như nước, qua lại không dứt.
  Trong xe hơi mát dâng lên, hơi nóng cũng tan biến, gió từ máy điều hòa nhiều góc độ thổi về phía người Đường Nghiên, nàng cảm thấy quần áo đẫm mồ hôi của mình đã bị thổi khô.
  Nhưng dần dần, Đường Nghiên cảm thấy trong bụng bắt đầu khó chịu, không phải đột nhiên mà dần dần vô ý thức, đồng thời đầu cũng trở nên choáng váng.
  Cảm giác hỗn loạn trong dạ dày càng lúc càng mãnh liệt, cuối cùng Đường Nghiên không nhịn được nôn ở trên xe, nhìn thảm trải sàn bị chính mình làm bẩn, cô dùng một tay che miệng, cảm thấy áy náy không chịu nổi.
  Kỷ Du Thanh thấy vậy, vội vàng đỗ xe ở đầu cầu, từ trong túi lấy ra khăn giấy, đau lòng nói: "Con không thoải mái tại sao không nói cho cô biết, đứa nhỏ ngốc này."
  Đường Nghiên mở cửa bước xuống xe, dựa vào thành cầu nôn dữ dội, cái gì cô cũng chưa ăn, nôn ra toàn là nước, bụng co thắt lại dâng lên, cực kỳ khó chịu.


Nhưng may mắn thay, nàng cảm thấy tốt hơn sau khi nôn xong, thoải mái hơn rất nhiều.
  nàng dùng khăn giấy lau tay và miệng, quay đầu lại, thấy Kỷ Du Thanh đang đưa một chai nước khoáng vừa được mở ra cho cô.
  "Súc miệng đi."
  Tâm tình Đường Nghiên lúc này vô cùng phức tạp, thậm chí còn cảm thấy xấu hổ, đặc biệt sợ cô Kỷ sẽ vì chuyện này mà chán ghét mình.
  Súc miệng xong, ngẩng đầu nhìn thấy cô Kỷ đang khom người thu dọn những thứ vừa rồi mình nôn ra trên xe, nàng càng cảm thấy xấu hổ, vội vàng tiến lên, rụt rè nói: " cô Kỷ, để cháu làm.

"
  "Không sao, chỉ là chuyện nhỏ." Kỷ Du Thanh đơn giản thu dọn sạch sẽ, sau đó đem ra hộp thuốc say xe dự phòng trên xe, lấy ra một viên thuốc, "Uống cái này, một lát sẽ không cảm thấy chóng mặt."
Đường Nghiên nghi hoặc giơ tay đón lấy, không chút do dự cho vào trong miệng, dùng nước nuốt xuống.
  Thu dọn xong lại lên xe, lần này Kỷ Du Thanh không bật điều hòa, mà là mở tất cả các cửa sổ, bao gồm cả cửa sổ trời trên đầu, "Sớm nói cho cô biết, con bị say tàu xe, thì cô sẽ mở tất cả các cửa sổ ra."
  Đường Nghiên không biết nên nói cái gì, yên lặng c ắn môi dưới.
  Đây là lần đầu tiên nàng đi ô tô riêng.
  Một lần nữa xuất phát, gió thổi từ mọi hướng xung quanh Đường Nghiên, thoải mái hít thở không khí trong lành, quả nhiên không còn cảm thấy say xe, nhìn qua cửa sổ trời, nàng có thể nhìn rõ hơn cảnh đẹp dọc đường, Đường Nghiên không khỏi cong môi, ngay cả nàng cũng không phát hiện ra.
Kỷ Du Thanh thấy nụ cười trên mặt nàng tảng đá trong lòng mới hạ xuống  

Lái xe một hồi, cuối cùng cũng đến nơi cần đến, căn nhà mà cô Kỷ đang ở là một căn nhà rộng lớn, đúng như tên gọi, tầng một chỉ có một gia đình, tổng diện tích ước chừng 300 mét vuông, có gara ô tô riêng, bình thường cùng nhà phía trên không có can thiệp lẫn nhau hàng xóm cũng không có gì phiền não."Đến rồi." Kỷ Du Thanh dừng xe lại, kéo phanh tay.
  Đường Nghiên nhìn phía dưới bên phải, sau đó vội vàng quay sang phía dưới bên trái, giơ tay ấn vài lần mới cởi được dây an toàn.
  Lúc xuống xe, Kỷ Du Thanh đã đem hành lý của nàng ra, đưa tay chỉ vào lầu một gian nhà, ân cần nói: "đây sẽ là nhà của con trong bốn năm đại học."
  Nhà
  Đường Nghiên thầm nghĩ trong lòng, khái niệm về nhà của nàng luôn mơ hồ, nàng chưa từng có một mái nhà trọn vẹn, lớn lên trong nhà của cậu nhưng đó không phải là nhà của nàng, trong lòng nàng biết rõ.
  Khi đến cửa, không có lỗ khóa, chỉ có một bảng điện tử sáng bóng với các nút màn hình cảm ứng trên đó.
  Kỷ Du Thanh không chút do dự nói cho Đường Yên mật khẩu của nhà mình, "841001, thấy không, đây là mật khẩu nhà, con nhất định phải nhớ rõ."
 Đường Nghiên ngoan ngoãn đứng sang một bên, nghiêm túc thận trọng như đang nghe giáo viên giảng bài, trong lòng âm thầm lặp lại mấy lần, 841001...
  "Con biết vì sao lại đặt mật khẩu như vậy không?" Kỷ Du Thanh hỏi nàng.
 Đường Nghiên tỏ vẻ không biết, lắc đầu.
  "Vì cô sinh năm 84, sinh nhật vào ngày Quốc khánh, như vậy sau này con sẽ không quên mật khẩu."
  Năm 84...!Đường Nghiên âm thầm tính toán tuổi của cô, nàng là năm 2001.

Cô Kỷ lớn hơn nàng mười bảy tuổi, nhưng mẹ nàng lại lớn hơn cô ấy vài tuổi, bọn họ như thế nào có thể quen biết.
  "Mau vào đi, nhìn xem gian phòng ta chuẩn bị cho con."
Đường Nghiên sửng sốt, vậy mà nàng lại có phòng riêng...trong lòng cảm thấy vừa mừng vừa lo, nàng chậm rãi đi theo bước chân của cô Kỷ, nhà cô rộng rãi sáng sủa, sạch sẽ ngăn nắp không chút bụi bẩn, bếp thông thoáng khiến phòng khách càng thêm rộng rãi.


Kiểu bài trí này, Đường Nghiên chỉ thấy trên TV, còn đều là những gia đình có tiền.
  "Chính là nó." Kỷ Du Thanh vui mừng mở một cánh cửa, đập vào mắt là một căn phòng có cửa sổ lớn nhìn ra ngoài, giường cũng đã dọn xong, cả căn phòng tông màu chủ đạo là hồng nhạt, đồ đạc cũng có màu hồng..

phối với màu trắng, trên giường còn có một con gấu bông to.
Đường Nghiên gần như không nói nên lời vì kinh ngạc.
  Không thể tin được những thứ trước mặt mình.
  "Bởi vì không biết con thích màu gì nên cô cứ Đường Nghiênựa theo sở thích của tiểu nữ sinh mà sắp xếp,không biết con có thích không?"
  "Thích ạ..." Đường Nghiên lầm bầm nói.
 Giây kế tiếp, Kỷ Du Thanh vươn tay nắm lấy cổ tay Đường Nghiên, dẫn nàng đi tới tủ quần áo, mở cửa lấy ra ba bộ đồ ngủ, một bộ dài tay quần dài, một bộ ngắn tay quần đùi, và một bộ váy ngủ kiểu dáng cực dễ thương.
  "Đây là kiểu cơ bản, hợp cả xuân lẫn hè," Kỷ Du Thanh cười nói, "Không biết mấy cô bé bây giờ thích phong cách gì, khi nào có thời gian cô sẽ dẫn con đi mua sắm, mua thứ mà con thích."
  Đường Nghiên chấn động hồi lâu không nói nên lời, hồi lâu mới lẩm bẩm nói nhỏ: "Như thế này có phải nhiều quá không?"
  "Không nhiều lắm, dù sao vẫn phải có để thay đổi, trời trở lạnh cô dẫn con đi mua đồ ngủ dày hơn." Kỷ Du Thanh nói.
  Thực ra ý của Đường Nghiên là đối phương cho quá nhiều, nàng không phân biệt được đâu là thực đâu là mơ.
  Chỉ là ngày đầu tiên gặp mặt, cô Kỷ đã đối xử với nàng rất tốt, nàng có chút thụ sủng nhược kinh.
  Dù sao trên đời này, chưa bào giờ có người từng quan tâm, chăm sóc nàng cẩn thận tỉ mỉ đến như vậy, kể cả người mẹ duy nhất của nàng.
 Có điều mà nàng không biết là từ đó về sau, nàng dần dần rơi vào vùng đất dịu dàng này mà không hề hay biết..

Bình Luận (0)
Comment