"Trời đất, từ từ thôi sao lại sặc vậy", Bội Văn vội vàng vừa đưa khăn giấy vừa vỗ lưng cho nàng.
Đường Nghiên bị sặc đến đỏ bừng mặt, uống mấy ngụm nước lớn mới hoàn hồn lại hỏi: " Sao chị Bội văn tự nhiên lại hỏi như vậy?"nàng cố gắng giả vờ kinh ngạc cùng bình tĩnh hỏi lại.
"Một người phụ nữ như chị Du Thanh, đừng nói là một người đàn ông, kể cả là phụ nữ cũng sẽ bị chị ấy thu hút", Bội Văn nói xong cắn ống hút hút một ngụm sữa đậu lại nói tiếp, " chị ấy là một người ngập tràn mị lực, thật không dám dấu diếm, trước kia tôi cũng sinh ra loại suy nghĩ đó với chị ấy."
Đường Nghiên nghe xong, đồng tử giãn ra, không chớp mắt nhìn người đối diện.
"Nhưng mà"Bội Văn đặt cốc sữa đậu nành xuống:"Tôi đã tự mình bỏ cuộc."
"Tại sao, tại sao?" Đường Nghiên tò mò hỏi.
"Tôi cảm thấy mình không xứng với chịấy, mà chắc chắn chị ấy cũng sẽ không thích mẫu người như tôi hơn nữa chẳng may bị chị ấy biết được trong lòng tôi suy nghĩ như vậy, nói không chừng còn thấy tôi thật kinh tởm mà cách xa tôi ý chứ, sau này nghĩ thoáng ra là như bây giờ cũng rất tốt, ta sùng bái chị ấy như thần tượng vậy, giống như có mục tiêu đi theo chị ấy tôi học được rất nhiều thứ trong công việc."
Đường Nghiên im lặng gật đầu đồng ý. Thích một người giỏi hơn mình quả thực có thể tạo động lực cho người ta tiến về phía trước.
"Cho nên, tôi liếc một cái liền có thể biết, em đối với chị ấy cũng giống tôi trước kia." Bội Văn khẳng định nói.
Đường Nghiên sắc mặt càng ngày càng đỏ, nàng cắn nhẹ môi dưới không dám trả lời.
"Được rồi, không cần giấu nữa lần đầu tiên nhìn thấy em tôi liền đoán được rồi."
"Vậy chịcó nói cho cô Kỷ không?" Đường Nghiên hoảng hốt hỏi.
Bội Văn nở nụ cười kiểu ta biết ngay mà, nói "không, tôi sẽ giữ bí mật cho em."
Trên đường trở về, khi Đường Nghiên hỏi cô tại sao lại nguyện ý giữ bí mật, Bội Văn nói rằng đó là vì cô đã quen biết Kỷ Du Thanh sáu năm, chưa bao giờ nhìn thấy nụ cười như vậy trong mắt cô, nụ cười đó rất đẹp cũng rất hiếm.
Khi hai người trở lại phòng bệnh sau khi ăn sáng, trong phòng đã có vài người xuất hiện, Bội Văn vừa nhìn đã nhận ra họ là đồng nghiệp trong bộ phận công ty, nhiệt tình hòa nhập với họ, họ đều là cấp dưới của cô Kỷ còn mang theo cả hoa quả cùng thuốc bổ chất đầy cả một bàn, một lúc sau, sự náo nhiệt lúc đầu dần dần tản đi, mặc dù Kỷ Du Thanh rất vui vì mọi người đều nghĩ đến mình, nhưng cô cũng cảm thấy đau đầu, bình thường ở nơi làm việc thì uy nghiêm mà bây giờ biến thành bộ dạng này nằm đây bị mọi người nhìn chằm chằm, thật sự mất hết hình tượng.
Mãi đến khi mọi người rời đi, Kỷ Du Thanh mới nói lên suy nghĩ của mình:"Tại sao bọn họ đều đến đây?"
Bội Văn xấu hổ gãi gãi lòng bàn tay nói: "Mọi người nghe tin chị phải nằm viện đều muốn đến nhìn xem thế nào, em đều không ngăn được."
Thấy Kỷ Du Thanh không nói gì, Bội Văn sợ cô sẽ tức giận nhanh chóng bổ sung thêm:"Sáng nay bọn họ đều đến gặp sếp tổng xin nghỉ phép nói muốn đến thăm chị, sếp tổng không nói hai lời liền đồng ý."
"Thôi không sao, chỉ là có chút ồn ào, cũng là mọi người có lòng."
Bội Văn mỉm cười nỗi lo lắng của cô đột liền biến mất, lúc này cô nhận được điện thoại của cảnh sát yêu cầu tới làm việc, trước khi đi cô trao đổi số điện thoại với Đường Nghiên còn dặn dò nàng cố gắng chăm sóc cô Kỷ thật tốt, có chuyện gì thì gọi cho cô
Đường Yên đứng ở cửa phòng bệnh tiễn Bội Văn nàng đứng đó một hồi lâu cho đến khi có tiếng cô Kỷ gọi lại: " Nghiên Nghiên."
"Vâng, con tới đây!" Đường Nghiên nhanh chóng xuất hiện trước mặt cô.
" Cô muốn tâm sự với con một chút."
Đường Yên ngoan ngoãn kéo ghếngồi gần cô.
"Con nghĩ gì về chuyện của anh họ con và ta" Kỷ Du Thanh biểu tình bình tĩnh hỏi.
Đường Nghiên rũ mắt xuống một giây lập tức ngước lên nhìn cô nói: "Con Hy vọng anh ta sẽ bị trừng phạt thích đáng."
Kỷ Du Thanh vẫn muốn xác nhận lại một lần nữa, đây dù sao cũng không phải chuyện nhỏ, cũng không phải trò trẻ con. Cô không muốn sau này Nghiên Nghiên phải hối hận, " Con thật sự muốn anh ta vào tù sao?"
Đường Nghiên vô cùng kiên định gật đầu còn đưa ra lí do khẳng định:"Đường Á Văn từ nhỏ đã là một kẻ nổi loạn, ngông cuồng và khó dạy, gia đình cậu luôn giúp dọn dẹp mớ hỗn độn mà anh ta gây ra , nhưng làm tất cả những việc đó cũng không thay đổi được gì, nếu bây giờ không cho anh ta một hình phạt thực sự thì tương lai không biết anh ta sẽ còn làm ra chuyện gì nữa."
"Con nói không sai, nhưng hắn dù sao vẫn là người thân của con." Kỷ Du thanh có chút do dự.
Đường Nghiên vội vàng ngắt lời cô, phủ nhận: "Không, người thân của con bây giờ là cô Kỷ, anh ta tồn thương cô thì không thể tha!"
Lời vừa dứt, đột nhiên có tiếng gõ cửa từ bên ngoài phòng bệnh cả hai đều sững sờ trong giây lát, vì vậy cuộc trò chuyện kết thúc.
"Cốc, cốc, cốc." Tiếng gõ cửa lại vang lên.
"Mời vào." Đường Nghiên nói.
Điều khiến nàng ngạc nhiên người đến lại là giảng viên Trần, người này thực sự đến đây còn mang theo một bó hoa hồng lớn cùng với một cái giỏ hoa quả to chà bá, ai không biết còn tưởng hắn ta đi tỏ tình chứ không phải thăm bệnh.
Đường Nghiên sững sờ tại chỗ, lắp bắp thấp giọng nói: "Thầy Trần."
"Xin chào, bạn học Đường Nghiên" Thầy Trần cười rạng rỡ, trên mặt hiện ra vài nếp nhăn, sau đó hắn ta bước vào cửa, chủ động đặt hoa hồng và giỏ trái cây tốt, tất cả giống như rất quen thuộc.
"Đây là..."Kỷ Du Thanh nhìn đối phương nhưng không nhớ ra là ai, vì công việc nên mỗi ngày cô tiếp xúc với rất nhiều người, thông thường nếu không phải người cần thiết thì cô sẽ quên luôn.
Thầy Trần không khỏi có chút ngượng ngùng, "chúng ta đã từng gặp qua."
Đường Nghiên thấy có điểm xấu hổ, đành phải giúp giải thích: "Cô Kỷ, đây là giảng viên lớp con, thầy Trần."