Đường Nghiên đêm qua không biết mình ngủ lúc nào, khi tỉnh lại trời đã sáng, nàng hơi lúng túng khi hiện tại trên giường chỉ còn mình nàng, cửa sổ khách sạn chỉ to hơn bàn tay lộ ra chút ánh sáng u ám, cẩn thận nghe có thể nghe thấy tiếng nước chảy trong nhà vệ sinh, đồ vật của cô Kỷ vẫn để trên ghế chứng tỏ cô vẫn chưa đi, Đường Nghiên âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Kỷ Du Thanh rửa mặt xong, thu dọn đồ đạc đi ra ngoài: "con tỉnh rồi."
Đường Nghiên ngồi trên giường gật đầu.
"Tối qua ngủ ngon không? có lạnh không?" Kỷ Du Thanh lại quan tâm hỏi.
Đường Nghiên lắc đầu cười với cô: "May mắn là không lạnh chút nào."
"Vậy thì nhanh chóng thu dọn đồ đạc đi lát nữa chúng ta ra ngoài ăn sáng, con có thể về trường, cô cũng phải về công ty."
"Vâng!" Đường Nghiên gật đầu, nhấc chăn nhảy xuống giường, nhanh chóng mặc áo khoác, run rẩy bước vào phòng tắm có bức tường xanh hoen ố.
Rửa mặt xong đi ra, cô Kỷ đã trang điểm kỹ càng, Đường Nghiên theo cô ra ngoài để trả phòng, bà chủ khách sạn vẫn cọc cằn hung hãn như cũ, sau khi trả tiền xong liền một mạch một câu dư thừa cũng không có hai người liền rời đi.
Sau khi ra khỏi khách sạn, bên ngoài trời đã sáng hơn rất nhiều, người đi bộ tới lui, nhưng thời tiết vẫn rất lạnh, Kỷ Du Thanh cởi khăn quàng cổ ra, tự nhiên chủ động quàng lên cổ Đường Nghiên: "quàng cái này vào, đừng để bị cảm lạnh."
"Còn cô thì sao?" Đường Nghiên hỏi.
"Yên tâm đi, cô có rất nhiều" Kỷ Du Thanh khẽ mỉm cười.
Đường Nghiên thong thả bước sau cô, dùng hai tay siết chặt khăn quàng cổ, hơi che nửa khuôn mặt nàng, chóp mũi nàng có thể ngửi thấy hơi thở của cô, một mùi hương nhẹ nhàng khiến người ta cảm thấy bình yên thoải mái.
"Nghiên Nghiên?"
"A!" Đường Nghiên vội vàng buông tay xuống, sợ nàng phát hiện mình vừa làm gì.
"Lát nữa con muốn ăn gì?."
Đường Nghiên không có suy nghĩ, liền buột miệng nói: "Chúng ta ăn mì đi, trời lạnh ăn một bát mì nóng hổi sẽ thoải mái hơn."
"Được" Kỷ Du Thanh tiếp tục quay đầu đi, hai tay đút trong túi áo, giày cao gót đi xuống đất phát ra âm thanh độc đáo, Đường Nghiên đi phía sau âm thầm thở dài.
Địa điểm họ ăn sáng là ở một quán mì bò đối diện cổng trường, hai người gọi mỗi người một tô mì bò, Đường Nghiên lấy điện thoại ra xem giờ thì thấy cuộc gọi nhỡ cùng tin nhắn đều của Hạ Tử Hàm, mới nhớ đến hôm qua không biết nàng đã tắt điện thoại từ lúc nào.
WeChat cũng có vài tin nhắn.
Hạ Tử Hàm: [Đường Nghiên, cậu đang ở đâu? Sao bây giờ vẫn chưa quay lại?]
Hạ Tử Hàm: [Cửa ký túc sắp đóng rồi, khi nào cậu về?]
Hạ Tử Hàm: [ Điện thoại cũng không bắt máy, không có chuyện gì xảy ra với cậu chứ? Mọi người rất lo lắng].
Đường Nghiên cảm thấy có chút áy náy, vội vàng tranh thủ lúc này gửi tin nhắn lại cho cô.
Đường Nghiên: [Mình có chút việc nên phải qua đêm bên ngoài, ăn sáng xong mình sẽ về, xin lỗi để mọi người lo lắng.]
"Hai bát mì bò đã sẵn sàng."
Ông chủ hét lớn, lúc nãy cô Kỷ vừa nhận điện thoại Đường Nghiên chủ đông đi bưng từng bát từng bát trở lại bàn, nhìn sắc mặt cô không được tốt nàng không dám làm phiền cô.
Nhìn thấy Đường Nghiên ngồi lại, Kỷ Du Thanh cũng cố ý muốn cúp điện thoại sớm.
"Được rồi, chuyện còn lại khi tôi về công ty sẽ nói, được." Nói xong cô vội vàng cúp máy.
Đường Nghiên cầm đũa cắn môi dưới, không nhịn được hỏi: "Cô Kỷ, công việc của cô có gặp rắc rối không?" Trái tim nhạy cảm của nàng luôn cảnh giác.
Kỷ Du Thanh nhếch môi cười nói: "Không sao đâu, đừng lo lắng, cô sẽ lo liệu được."
Đường Nghiên gật đầu, im lặng cúi đầu ăn mì, nhưng lại vô vị.
Kỷ Du Thanh thấy vậy cũng cố ý đổi chủ đề: "Sinh hoạt phí còn đủ không?"
"Đủ ạ."
"Nếu không đủ thì nói cô biết nhé?"
"Vâng" Đường Nghiên nheo mắt cười.
Ăn sáng xong, hai người chuẩn bị tách ra,Kỷ Du Thanh đưa nàng sang cổng trường phía đối diện. Mỗi người đi một hướng, vì tối qua cô Kỷ gửi xe gần chỗ ngủ nên cô phải quay lại để lấy xe.