"Sao kết thúc muộn vậy?" Kỷ Du Thanh vừa lái xe vừa tùy ý hỏi.
"Ừ... chỉ là..." Đường Nghiên do dự một chút, nhưng vẫn cảm thấy mình không giấu được cô Kỷ điều gì, nên liền nói ra toàn bộ sự thật.
Kỷ Du Thanh kinh ngạc đến thật lâu mới bình tĩnh lại: "Thì ra tối nay con đi ăn tối với em ấy." lời cô nói ra không nghe được vui buồn, lại làm cho Đường Nghiên thấy hồi hộp trong lòng, cô Kỷ sẽ không giận mình chứ?
"Nếu cô Kỷ không thích chị ấy thì con sẽ không gặp lại chị ấy nữa." Đường Nghiên không biết sao mình có thể nói ra lời như vậy, nhưng lúc đó chỉ có một thứ nàng quan tâm nhất là cảm nhận của cô Kỷ.
Kỷ Du Thanh liếc nàng một cái, rồi bật cười: " Sao lại không gặp nữa, cô là cô, em ấy là em ấy, con không cần vì cô mà cắt đứt một mối quan hệ bạn bè nào cả, con kết bạn cùng ai, quen ai thì đó là quyền của con, biết không."
Đường Nghiên liếc nhìn cô, có thật không? Cô Kỷ thực sự không để ý tuy nàng cũng biết mối liên hệ giữa cô Kỷ và học tỷ, nhưng hiện tại nàng vẫn đang học ở đây vẫn còn tham gia câu lạc bộ nên cũng không thể ngăn chặn việc sẽ gặp nhau.
Đường Nghiên lặng lẽ gật đầu: "Con hiểu..."
"Nhưng..."Kỷ Du Thanh đổi chủ đề, "Để Thẩm Du Âm ở cùng Tiểu Vân một đêm có được không?"
Đường Nghiên còn chưa có suy nghĩ sâu xa về vấn đề này, cũng không hiểu ý tứ câu hỏi của cô Kỷ, chỉ gãi gãi trán nói: "Chắc không có vấn đề gì, tài xế nói hai người đã vào nhà, sáng sớm mai con gọi điện hỏi thăm một chút là được, bây giờ mà gọi điện chắc chắn sẽ không liên lạc được."
"Cũng đúng, ngày mai con nhớ liên lạc xem thế nào."
Triệu Tiểu Vân đã rời khỏi kí túc xa nhân viên rồi tự mình thuê phòng ở ngoài, là phòng nhỏ ở tiểu khu cũ, nhiều công trình vẫn chưa hoàn thiện, nhưng Tiểu Vân vẫn rất hài lòng vì tiền thuê khá rẻ.
Sáng sờm trời vẫn còn tối, còn sót lại môt chút ánh sáng mông lung, Thẩm Du Âm trong hỗn độn tỉnh lại cứ tưởng đang ở nhà của mình, đứng dậy mặc quần áo, cô đi ra ngoài rẽ trái khi đang ngồi trong nhà vệ sinh thì bỗng có một người đàn ông cơ bắp cởi trần xông tới.
Tiếng thét trói tai xé toạc sự yên tĩnh buổi sớm, vang vọng cả dãy nhà trọ
Thậm chí có người tính tình không tốt từ phòng mình còn chửi ầm lên: " người nào mà điên vậy mới sáng sớm rống cái gì mà rống."
Thẩm Du Âm lao ra khỏng phòng vệ sinh chạy vào phòng mạnh mẽ đóng cửa lại, sau đó cô lập tức tìm được công tắc, bật đèn lên, trước mắt trở nên sáng sủa hơn, mặt đất rải rác vỏ lon bia, quần áo lả tả rải rác mọi nơi, nhìn một lượt quanh phòng cô mới nhận ra đây khoog phải nhà cô, cô đang ở đâu?
Nhìn kỹ hơn, dưới chăn trên giường hình như có người, sau khi cẩn thận suy nghĩ lại chuyện xảy ra tối qua, Thẩm Du Âm cảm thấy đầu óc trống rỗng, đi tới giơ tay đẩy người đó "này, dậy đi."
Triệu Tiểu Vân ngủ như heo chết, bị đẩy hồi lâu mới từ từ tỉnh lại, đồng thời đầu óc trì độn, đau nhức lại là một buổi sáng sau khi say rượu những tưởng cũng như những buổi sáng khác, thẳng đến khi cô mở mắt phát hiện trước mặt có một người đang đứng đó, thì giật mình tỉnh rượu hơn phan nửa
"Là cô?"Trong lòng Thẩm Du Âm tràn ngập sự khó tin, nhìn xương quai xanh trần trụi của cô ấy có thể đoán ở dưới chăn cũng không mặc gì, lại nhớ lại tối qua, Thẩm Du Âm có thể cảm giác được có thể đã xảy ra chuyện không nên xảy ra, tuy rằng tính hướng của cô là thích nữ thật nhưng cũng không thể đói bụng mà ăn quàng được.
Cái này không phải chuyện đùa.
"Sao cô lại ở trong nhà tôi?" Triệu Tiểu Vân cũng không khỏi nghi ngờ nhìn xuống, cúi đầu nhìn vào trong chăn rồi hét lên.
Thẩm Du Âm chân trần đứng trên mặt đất giật mình: "cô làm gì vậy, làm tôi sợ chết khiếp."
"Sao trên ga trải giường lại có máu..." Triệu Tiểu Vân nhìn cô với ánh mắt sợ hãi.
Thẩm Du Âm lập tức bào chữa: "Không thể là của tôi được, tôi đã không còn là xử nữ từ tám trăm năm trước rồi."
"Cái đó..." Triệu Tiểu Vân đôi tay run run nhéo nhéo góc chăn, sau đó cúi đầu nhìn xuống, trong mắt đột nhiên ngấn lệ, "Tôi... lần đầu tiên của tôi... chuyện gì đã xảy ra tối qua. "
Thẩm Du Âm liền hoảng hốt, lắp bắp nói:"Cái gì... cô... cô vẫn là... Ừm... tối qua chúng ta đều uống quá nhiều... Có lẽ đã xảy ra chuyện gì đó không nên xảy ra, nhưng tất cả đều là người trưởng thành rồi... hẳn là có thể tự chịu trách nhiệm..."
Nói được nửa chừng, Thẩm Du Âm phát hiện Triệu Tiểu Vân kỳ thực đang ở đó thấp giọng nức nở, một người phong lưu như cô nào đã gặp tình huống bối rối như vậy chứ " Cái kia, nếu cô thấy mình thiệt thòi thì tôi có thể bồi thường, nói đi, cô muốn bao nhiêu?"
Triệu Tiểu Vân bỗng nhiên ngẩng đầu, nước mắt lưng tròng, mắng nàng: "Cô cút ngay cho tôi, tôi không cần mấy đồng tiền bẩn của cô, cô lập tức cút khỏi tầm mắt của tôi, tôi không muốn thấy cô".
Thành thật mà nói, Thẩm Du Âm có chút sợ hãi, bình thường kiểu tình huống này chỉ là muốn tiền của cô sao, mà cô gái này lại từ chối tiền của cô những hai lần tự nhiên lại cảm thấy thật mất mặt.
"Cô, trước tiên đừng tức giận, tôi không cố ý, chúng ta đều uống quá nhiều nên làm điều đó một cách tự nhiên. Tôi không nói là tôi không chịu trách nhiệm, hiện tại tôi muốn bồi thường cho cô, cô lại không cần, dù sao tôi cũng là bạn của Đường Nghiên cô làm như vậy sau này sẽ rất khó xử."
Triệu Tiểu Vân bây giờ đều không nghe vào được lời nào, cô vẫn đang đắm chìm trong sự mất mát, cô là cô gái nông thôn chưa thấy qua sự ăn chơi đàng điếm trụy lạc bao giờ, tuy cô thích uống rượu nhưng vẫn hiểu mình phải giữ mình trong sạch, chuyện này đối với cô là sự đả kích lớn không thể chấp nhận được.
"Làm ơn, làm ơn đi nhanh lên được không?" Triệu Tiểu Vân cúi đầu hét lên với giọng cầu xin
"Được, được, được, tôi đi, tôi đi đợi cô bình tĩnh lại, chúng ta sẽ nói chuyện xử lý việc này như thế nào." Thẩm Du Âm xách túi rồi vội vã rời khỏi phòng.
Một số người thuê nhà khác tò mò thò đầu ra, nhưng Thẩm Du Âm đã siết chặt cổ áo cúi đầu vội vàng đi ra ngoài.
Sau khi đi khoảng sáu tầng lầu, Thẩm Du Âm cuối cùng cũng ra khỏi tòa nhà thoáng nhìn thấy chiếc xe của cô đậu bên ngoài, cảm thấy chìa khóa xe cũng ở trong túi áo khoác của mình. Tối hôm qua cô uống nhiều như vậy, làm sao có thể lái xe dừng lại tốt như vậy? Nghĩ tới những vấn đề này, Thẩm Du Âm vừa lên xe đã gọi điện cho Đường Nghiên.