Cái tát này khiến Đường Nghiên xây sẩm mặt mày, mặt nàng nóng bừng vì đau, nhưng nhiều hơn là nàng cảm thấy rất mất mặt hơn nữa lại ở trước mặt cô Kỷ, bàn tay Đường Huệ ở giữa không trung một lúc sau mới từ từ thu lại, biểu tình cực kì mất tự nhiên, đánh xong thì hối hận muốn chạm vào mặt Đường Nghiên, bị Đường Nghiên vô tình né tránh.
Cùng lúc đó, đứa trẻ đang ngủ trong phòng bắt đầu khóc lớn, có lẽ đang ngủ mà bị giật mình, Đường Huệ gặp tình huống khó xử không biết nên làm thế nào.
Lúc này Kỷ Du Thanh đứng lên nói: "Học tỷ, trước tiên chị đi xem đứa nhỏ đi."
Đường Huệ lại nhìn Đường Nghiên, nàng liền quay mặt đi không muốn đối diện ánh mắt với bà, Đường Huệ không còn cách nào khác đành đi nhanh về phía phòng ngủ,,ở cửa ra thấy con trai đang ngồi trên giường tóc rối bù, khóc lóc thảm thiết, rõ rang thằng bé giật mình tỉnh dậy thấy mình ở một nơi xa lạ mà lại không có mẹ bên cạnh.
"Mẹ ơi mẹ ơi..."
Đường Huệ bối rối không thôi, dang rộng vòng tay ôm dỗ dành thằng bé: "Mẹ ở đây, mẹ ở đây, chúng ta về khách sạn nhé?"
Một lúc sau, Đường Huệ ôm con đi ra khỏi phòng ngủ của Đường Nghiên, nhìn Kỷ Du Thanh nói: "Chúng ta về khách sạn trước đi."
Kỷ Du Thanh ngơ ngác một lúc mới trả lời: "Được, em đưa chị tới đó."
Nói xong, Kỷ Du Thanh quay đầu nhìn Đường Nghiên đang cúi đầu ngồi đó không nói gì: "Nghiên Nghiên, con cứ ở nhà không cần đi theo đâu."
Ba người vội vàng ra khỏi cửa, sau khi cửa đóng lại, chỉ còn lại Đường Nghiên trong nhà, nước mắt đã kìm nén từ lâu cuối cùng cũng tràn mi, nàng cố gắng chịu đựng lâu như vậy chính là không muốn xấu hổ thêm trước mặt cô Kỷ.
Sau khi lên xe, Đường Huệ phiền muộn không thôi, "Chị... vừa rồi quá xúc động."
Kỷ DU Thanh liếc nhìn kính chiếu hậu, nói: "Học tỷ, em hiểu, chị đừng tự trách mình."
Đường Huệ lắc đầu bất lực, " như vậy quan hệ của chị và Đường Nghiên lại càng trở nên xa cách."
Kỷ Du Thanh không biết nên nói cái gì, hít sâu một hơi lái x era khỏi khu dân cư, đi qua một con phố đã đến khách sạn.
Cô đỗ xe ở cửa rồi giúp xách hành lý vào, sau khi Đường Huệ vào phòng, bà kêu lên: "Sao em lại cho chị một căn phòng tốt như vậy? Tốn quá nhiều tiền."
Kỷ Du Thanh nhẹ nhàng cười nói: "Không sao đâu, đã đến Hoa Đô chơi nên để chị ở tốt một chút, hơn nữa khách sạn này cùng với công ty e có hợp tác nên có chiết khấu."
Sauk hi sắp xếp hành lí xong, Đường Huệ cào cáo mái tóc từ trước ra sau, vẻ mặt mệt mỏi cảm khái nói: "Nửa năm thôi Nghiên Nghiên thay đổi rất nhiều, chị không quá hiểu con bé bây giờ lại càng thêm không hiểu. Nhưng có lẽ là thay dổi theo chiều hướng tốt, chị nghĩ sẽ càng tốt hơn, những việc đó đều là công lao của em, Du Thanh."
Kỷ Du Thanh vội vàng lắc đầu, "em nợ học tỷ rất nhiều, hiện tại em chỉ muốn cố gắng hết sức để bù đắp..."
Đường Huệ đột nhiên ngắt lời cô, vẻ mặt trở nên nghiêm túc hơn rất nhiều: "Việc đó Nghiên Nghiên không biết phải không?"
"Không biết" Kỷ Du Thanh dừng một chút, hỏi: "học tỷ, sao chị không nói cho con bé biết sự thật năm đó, như vậy sẽ không vì không hiểu chị mà nói những lời như vậy, quan hệ của hai người sẽ hòa hoãn hơn rất nhiều."
Đường Huệ lắc đầu, "chị ở Hoa Đô không có quan hệ, cũng không có nguồn lực, chỉ quen biết duy nhất một mình em, Du Thanh mọi hy vọng của chị đều đặt trên người Đường Nghiên, chị hy vong tương lai con bé có thể trở thành người ưu tú, thành công giống như em, vì vậy chị tình nguyện không nói cho con bé sự thật tình nguyện để con bé hận chị."
Kỷ Du Thanh hiểu và cũng biết, bởi vì một khi Đường Nghiên biết được sự thật thì quan hệ giữa cô và Đường Nghiên sẽ bị phá vỡ, đó là điều mà học tỷ cũng không muốn thấy.
"Cho nên, Du Thanh" Đường Huệ đột nhiên nắm lấy tay cô nói một cách chân thành: "Chị không cần em phải trả ơn gì cả, chỉ cần em chăm sóc Đường Nghiên để con bé trở thành người ưu tú, chỉ vậy thôi."
"Học tỷ yên tâm, em sẽ dùng hết khả năng để con bé có chỗ đứng ở Hoa Đô."
Đường Huệ vui vẻ gật đầu: "Được rồi, em về nhanh đi, con bé chắc dang buồn phiền, thay chị dỗ dành con bé."
Kỷ Du Thanh gật đầu, đứng dậy: "Học tỷ, tối nay chị muốn ăn gì, em sẽ đặt đồ cho."
"Không cần, chị đã làm phiền em nhiều rồi, ở đây không phải có nhà ăn sao, đến lúc đó chị mang Hiên Hiên đến đó ăn là được" Đường Huệ nói.
Sau khi nói xong, Kỷ Du Thanh rời khỏi khách sạn, chưa có về nhà ngay mà muốn mua vịt nướng Đường Nghiên thích ăn.
"Mẹ, chị con đâu?" Hiên Hiên ngồi ở giữa giường khách sạn chơi đồ chơi, giọng non nớt hỏi.
Đường Huệ đè nén nỗi buồn, mỉm cười trả lời thằng bé: "Chị gái không ngủ cùng chúng ta mà sẽ ở nhà của cô vừa nãy."
Hiên Hiên đột nhiên ngẩng đầu lên vẻ nặt không chịu, gặng hỏi: " Vì sao chị không ở nhà này, là vì không thích Hiên Hiên sao?"
"Không, sao có thể?" Đường Huệ sờ lên đầu đứa nhỏ, " Hiên Hiên nhà chúng ta đáng yêu như vậy, ai nhìn cũng sẽ thích, chị gái thích, mẹ thích, cô Kỷ cũng thích."
Hiên Hiên nghe vậy chu miệng, bỏ lại đồ chơi xoa xoa bụng mình, " con đói."
"Vậy mẹ sẽ dẫn con đến nhà hàng của khách sặn để tìm đồ ăn nhé."
*
buổi tối.
Thẩm Du Âm ngồi trước bàn ăn hình chữ nhật, trên bàn là những món ăn tinh tế do đầu bếp gia đình chuẩn bị, tuy nhiên, như mọi khi, cô là người duy nhất ăn cơm, bố cô vì bệnh nên ăn uống đều có kiểm soát của bác sĩ dinh dưỡng, mẹ cô thì không biết đã đi đâu chỉ thấy bà trang điểm thật đậm bảo tài xế lái chiếc Rolls-Royce ra cửa.
Trong biệt thự rộng lớn, ánh đèn sáng rực, Thẩm Du Âm đang ngồi một mình bên bàn ăn, phía sau có hai người làm đợi cô, đợi cô ăn xong để dọn dẹp. Cô thực chán ghét cuộc sống như vậy, tùy tiện ăn một chút sau đó bỏ lại, lấy điện thoại ra, tìm hết một lượt danh bạ cũng không tìm được người có thể đi giải sầu cùng.
Cho đến khi cô nhớ ra ai đó, sau nhiều đắn đo, cô mới chủ động gọi điện cho người đó.
Triệu Tiểu Vân ngủ từ trưa đến giờ, trong phòng tối om, chỉ có ánh sáng lóe lên của điện thoại thông báo có cuộc gọi
Đó là một dãy số lạ, do tính chất công việc, cô lo lắng là cuộc gọi của khách hàng nên nhanh chóng bắt máy.
"Xin chào."