Những người ngồi xung quanh phần lớn đều là bạn cùng phòng của Đường Nghiên, đối với kết quả hôm nay mọi người đều rất nghi ngờ.
"Đường Nghiên, sao vậy? Bình thường cậu không bỏ tiết nào ngoại trừ việc nghỉ học ở học kỳ trước, cậu luôn cư xử rất tốt."
"Ừ, bảng điểm này thực sự khó hiểu."
"..."
Ở đây, Đường Nghiên đang ngồi trên ghế, hai tay đặt trên bàn, cúi đầu im lặng, vẻ mặt nghiêm túc.
Sau khi bảng điểm được luân chuyển một vòng, nó lại về tay thầy Trần, hắn ta sắp xếp lại đống tài liệu trong tay rồi nhìn xuống nói: "Mọi người đối với kết quả có thắc mắc gì không, bây giờ có thể nói."
Hạ Tử Hàm phẫn nộ không thôi giơ tay muốn đứa ra ý kiến, liền bị Đường Nghiên ngăn chặn lại kéo cánh tay cô xuống, nghiêm mặt lắc đầu.
Thầy Trần dường như đã chú ý đến điều này, lớn tiếng hỏi: "Hạ Tử Hàm, em có thắc mắc gì không?"
Hạ Tử Hàm lúng túng thu tay lại: "Không, không có ạ."
Buổi họp lớp kết thúc.
Một đám đông nhanh chóng tụ tập trước chỗ ngồi của Đường Nghiên, có người đang xem trò vui, có người thắc mắc hỏi nguyên nhân là gì, còn có người hỏi nàng có phải đã đắc tội với thầy hướng dẫn hay không, cho nên mới gây khó dễ như vậy.
Đường Nghiên đứng dậy, vội vàng thu dọn cặp sách, nàng không muốn nói chuyện này chút nào, nhanh chóng kéo Hạ Tử Hàm ra khỏi phòng học.
Trong thâm tâm chỉ có nàng mới biết rõ nhất nguyên nhân sâu xa của chuyện này là gì.
"Đường Nghiên, mình nghĩ chuyện này không thể bỏ qua được, chúng ta báo cáo trường học đi." Hạ Tử Hàm vừa đi vừa nói.
"Chuyện này là chuyện cá nhân của mình, mình không muốn lôi cậu vào, đắc tội với thầy ấy tthif ba năm tới sẽ rất khó khăn không chừng còn ảnh hưởng đến việc tốt nghiệp nữa."
"Vậy cậu thật sự định nuốt cơn giận như vậy sao?" Hạ Tử Hàm tức giận đến mức đứng giữa khuân viên trường giậm chân.
Bước chân của Đường Nghiên chợt dừng lại, trong lòng nàng chắc chắn là không chịu rồi, nàng cũng tức giận, nhưng cũng là bất đắc dĩ nàng có thể làm gì, nào có thể cho mọi người biết nàng đánh mất học bổng vì bảo vệ người mà nàng không nên yêu sao?
Cuối cùng.
Nàng mím môi nói: "Sau này đừng nhắc đến chuyện này ở ký túc xá."
Nếu một lần học bổng, có thể đổi lấy bình yên, cô Kỷ không gặp phiền toái, thì nàng nguyện ý hơn nữa là cam tâm tình nguyện.
Hạ Tử Hàm đứng ở nơi đó, ngơ ngác nhìn bóng lưng Đường Nghiên đang sải bước về phía trước, nghiêng đầu tỏ vẻ không thể tin được. Học bổng chính là khó thế nào mới có được mà đơn giản như vậy liền từ bỏ.
Thứ sáu, Đường Nghiên vì chuyện của câu lạc bộ nên ra muộn, Kỷ Du Thanh đã đợi người ở tầng dưới ký túc xá rất lâu. Hạ Tử Hàm xách một cái túi xuống lầu, vừa nhìn đã nhận ra cô liền tiến tới chào hỏi: "chào cô ạ con là bạn cùng phòng của Đường Nghiên!"
"A, là con, xin chào, Đường Nghiên sao còn chưa xuống?" Kỷ Du Thanh tò mò hỏi.
"Ở câu lạc bộ có việc nên cậu ấy đến đó rồi ạ, chắc phải một lúc nữa cậu ấy mới trở lại."
"Thì ra là vậy chẳng trách cô không thấy bạn ấy trả lời tin nhắn." Kỷ Du Thanh lẩm bẩm, sau đó ngước mắt lên mỉm cười với Hạ Tử Hàm, mọi cử chỉ, động tác của cô đều rất nho nhã lễ độ.
Hạ Tử Hàm liếc mắt nhìn đám người tan học ở xung quanh, xác định không có bóng dáng Đường Nghiên lúc này mới lén lút nói nhỏ với Kỷ Du Thanh: " Lần này Đường Nghiên không nhận được học bổng, bạn ấy có nói với cô không ạ?"
Kỷ Du Thanh kinh ngạc: "Bạn ấy không nói cho cô biết."
"Chuyện này cũng không có gì nhiều để nói, chỉ là phòng bọn con thấy điểm lần này có chút kì quái, cô ơi cháu có việc phải đi trước."
"Được rồi, tạm biệt!" Kỷ Du Thanh vẫy tay, vội vàng lấy điện thoại di động ra gọi cho Đường Nghiên, khi ngón tay đã tìm thấy số điện thoại của nàng thị lại do dự, cuối cùng là tắt máy, đợi đến buổi tối gặp mặt thì nói chuyện đi.
Chờ thêm hai mươi phút, thấy Đường Nghiên vội vã quay lại, mồ hôi đầm đìa, mặt đỏ bừng vì nóng mái tóc dính chặt vào trán: "Xin lỗi cô Kỷ, cháu về muộn, ở câu lạc bộ được trường giao đi vận chuyển dụng cụ..."
"Không sao đâu, cô đợi cũng không lâu."Kỷ Du Thanh liếc nhìn nàng, từ trong túi lấy ra một chiếc khăn giấy"lau mồ hôi đi."
Lúc Đường Nghiên đang lau mồ hôi, Kỷ Du Thanh lại hỏi: "Trong trường mọi chuyện ổn chứ?"
Đường Nghiên sững lại một chút, mỉm cười gật đầu: "Không có việc gì."
"Vậy lên xe đi, buổi tối trở về cô sẽ chuẩn bị đồ ăn ngon cho con."
Trên đường trở về, Kỷ Du Thanh cố nhịn hết sức để không hỏi ra chuyện kia, sau khi về đến nhà cô lấy ra nguyên liệu vừa mua từ cốp xe bắt đầu trong phòng bếp bận rộn, Đường Nghiên thì vào trong phòng mãi vẫn chưa ra.
Bình thường con bé sẽ ở bên cạnh hoặc ở trước mặt cô khi cô đang nấu ăn, hoặc giúp đỡ cô, hôm nay quả thực có chút không nình thường.
"Nghiên Nghiên, ăn cơm" Kỷ Du Thanh nấu nướng xong đứng ở hành lang gọi nàng
Bữa tối hôm nay có thịt kho tàu, sườn heo om xì dầu và đậu cove xào.
Đường Nghiên ăn luôn ngon như vậy, nàng ăn từng miếng lớn, rất nhanh bát cơm đã bị nàng ăn sạch, đứng dậy lấy bát thứ hai, cảm thấy được đây chính là thời cơ để hỏi chuyện, Kỷ Du Thanh đặt đũa xuống, giả vờ uống nước một cách tự nhiên: "Học bổng năm nay được bao nhiêu vậy?"
Đường Nghiên giật mình rõ ràng là hoảng sợ, do dự né tránh ánh mắt của cô, "con không chắc chắn, đến lúc phát sẽ biết thôi ạ
Nói xong, Đường Nghiên nhanh chóng cúi đầu bắt đầu ăn, cố ý tránh né chủ đề này.
Nhưng phản ứng rõ ràng của nàng lại không thể thoát khỏi tầm mắt của Quý Vũ Tình.