Tìm Em

Chương 20

Edit: Châu || Beta: Bông

Sầm Tuế Tuế tưởng mình nghe nhầm.”Anh Sóc, anh vừa nói thế đấy à?” 

Giản Sóc bị câu hỏi ngu ngơ của cô chọc cười, “Anh vừa nói đấy.” 

“Hả?” ánh mắt Sầm Tuế Tuế  chợt hoảng loạn, thế thế thế … tức là cô không nghe nhầm câu kia thật sao? 

Giản Sóc nhìn đồng hồ, nói, “Lên xe đã, rồi nói tiếp.” 

“Vâng.” Sầm Tuế Tuế ngây ngốc làm theo lời anh. 

Xe ô tô khởi động lại, Đường Tống rất có mắt nhìn, nâng tấm che lên, lần này thì ổn rồi, toàn bộ không gian chỉ có Sầm Tuế Tuế và Giản Sóc. Giản Sóc thì chẳng sao, lúc Sầm Tuế Tuế đang dự tuyển, anh đã nghĩ đi nghĩ lại, đắn đo cân nhắc chán chê rồi mới nói ra miệng. Còn Sầm Tuế Tuế thì giờ phút này hoàn toàn luống cuống. Đang yên đang lành, sao lại đột nhiên nói chuyện kết hôn cơ chứ? Hai tay Sầm Tuế Tuế đang để trên đầu gối vô thức nắm lấy nhau, ánh mắt cũng không dám nhìn lung tung. Cô hạ mắt, chỉ nhìn hai tay mình, tâm tư rối loạn, có vui mừng, cũng có sợ hãi, thêm vào đó là nghi vấn. 

Trong đầu cô khẩn trương soát lại những gì mình biết về Giản Sóc. 

Năm nay 29 tuổi, CEO của Tập đoàn Ức Cảnh, theo ước tính của cô, giá trị con người của anh ít nhất phải trên trăm tỉ, là người rất tốt tính, rất hiền lành, giúp đỡ cô rất nhiều. Lần trước, ở nhà hàng, khi cô hẹn Trần Mai Khôi để hỏi thêm về kịch bản, cũng coi hiểu sơ về tính cách của anh, cũng biết sơ về chuyện từng xảy ra với anh mười mấy năm trước. 

Nói thật, cô thấy đồng cảm với những gì anh từng trải qua. 

Bình tĩnh xem xét, Sầm Tuế Tuế cũng coi anh là bạn, không phải bởi vì anh có tiền, cũng không phải bởi vì anh có thể cho cô sự trợ giúp rất lớn. Tuy cô đã từng nghĩ đến điều này, thậm chí còn suýt nữa làm chuyện hoang đường, nhưng thật lòng, cô chưa từng nghĩ sẽ lợi dụng Giản Sóc, hay là lấy lòng anh. 

Sầm Tuế Tuế cắn môi. Mình thì sao? 

Tài sản đáng tiền nhất có lẽ là căn hộ. Cô là trẻ mô côi, từ năm mười tám tuổi đã bắt đầu vừa học vừa kiếm tiền. Mấy năm nay, mặc dù không dám nói bản thân có tiền, nhưng cũng tích góp được chút ít. Xét về mặt nghề nghiệp, có thể cô có năng khiếu, cũng có thể sau này có thể làm ra tiền, tương lai sẽ rất hot, nhưng đó đều là chuyện tương lai, không ai nói chắc được. 

Giản Sóc cưới cô… có phải là sắp phá sản chăng? 

Giản Sóc một mực yên lặng nhìn sắc mặt Sầm Tuế Tuế biến hóa liên tục. Lúc thì cau mày, lúc lại kinh ngạc, rồi lại suy nghĩ sâu sắc. 

Điều anh nói không hề đột ngột. Theo kế hoạch ban đầu, anh định sau chuyến công tác nước ngoài này thì sẽ nói chuyện kết hôn với cô. Anh cũng biết hai bên cũng chưa có tình yêu, anh cũng biết tuy mình thích cô, nhưng chưa tới nỗi yêu sâu sắc, không bằng thảo luận với cô, ký hợp đồng hôn nhân. Một thỏa thuận có mục đích xem ra tốt hơn một lời cầu hôn bất ngờ do xúc động nhất thời. 

Nhân tố thúc đẩy Giản Sóc từ bỏ phương án “mưa dầm thấm đất” là Đoạn Doanh. 

Lúc Giản Sóc về nước thì thực ra cũng không có dự định xuất hiện trước mặt Sầm Tuế Tuế. Anh về bởi vì bản thân thấy không yên tâm lắm, muốn tận mắt nhìn cô đi dự tuyển, biết kết quả là đi ngay. 

Nhưng cũng bất ngờ, ở cổng trường quay, anh nhìn thấy cô đứng thất thần. Trời mới biết, lúc nhìn thấy Sầm Tuế Tuế ngơ ngác đứng đó, anh đã khổ sở cỡ nào. Sau đó, trên xe, nghe cô kể lể, biết cô bị ức hiếp, thật sự trong đầu anh lúc đó không có suy nghĩ gì khác, ngoài ý nghĩ duy nhất là, anh muốn trở thành hậu thuẫn cho Sầm Tuế Tuế, cho cô chỗ dựa. Cô gái nhỏ của anh không thể bị đối xử như vậy. Bảo anh bao che cũng được, không biết đúng sai cũng được, nói chung, chuyện này nhất định có người phải trả giá lớn.

“Tuế Tuế.” Giản Sóc đột nhiên cất tiếng. 

Cơ thể Sầm Tuế Tuế cứng ngắc nhìn rất rõ. “Dạ?” 

Giản Sóc khẽ cười, “Có muốn nghe anh nói một chút không?” 

Sầm Tuế Tuế lặng lẽ nhúc nhích đôi chân đã tê dại, nói lí nhí, “Vậy anh nói đi.” 

Giản Sóc mỉm cười: “Tuế Tuế, điều anh sắp nói có chút không được… lịch sự lắm. Thực ra anh định ký với em một bản hợp đồng.” 

“Hợp đồng à?” Sầm Tuế Tuế nghĩ đến những cuốn tiểu thuyết tổng giám đốc máu chó đã từng xem trước đây, “Là hợp đồng theo kiểu trong lòng anh có một ánh trăng sáng nhưng vì nàng không xứng với anh nên anh dùng em làm bia đỡ đạn khi nào ánh trăng trở về thì em sẽ thoái vị nhường ngôi cho người xứng đáng không để xảy ra dị nghị nào, đúng không?” Câu nói dài như thế mà cô nói một lèo không cần lấy hơi. Nói xong, cô lại hơi hối hận, có phải là quá bộc trực rồi không, như là lợi dụng lúc người ta khó khăn mà bắt chẹt vậy. 

Giản Sóc sững sờ vài giây, lập tức bật cười khùng khục.”Tuế Tuế, em thực sự… rất đáng yêu.”

Sầm Tuế Tuế giơ tay, quả đấm nhỏ nửa thẹn nửa tức giận rơi trên cánh tay Giản Sóc, “Cứ cười đi, anh mà còn cười, em sẽ không đi nữa.” 

Giản Sóc nghe vậy, hai mắt sáng ngời, “Nói như vậy tức là em đồng ý?” 

Sầm Tuế Tuế hừ một tiếng, “Anh nói xem điều kiện của anh là gì.” 

“Không có điều kiện gì hết. Em kết hôn với anh, anh sẽ toàn lực hỗ trợ em trong sự nghiệp, chuyện có công khai hay không đều tùy em, nhưng bên phía cha mẹ anh thì anh phải thông báo cho họ. Thời hạn hợp đồng là một năm, nếu như em muốn ly hôn, anh sẽ đưa em 1 tỷ rưỡi.” 

“Bao, bao nhiêu?” Sầm Tuế Tuế đột nhiên quay đầu, giọng cao vút, “Tỷ rưỡi??? Nhân dân tệ à?” 

Giản Sóc không hề suy nghĩ, “Hay đô la mỹ?” 

“Không không không!” Sầm Tuế Tuế giơ cả hai tay nắm chặt cánh tay Giản Sóc, “Anh, anh Sóc, anh điên à?” 

Giản Sóc nói, “Ý em là ít à?”

Vẻ mặt Sầm Tuế Tuế đã khó coi đến tột đỉnh. Thế giới của người giàu, thật sự không thể tưởng tượng ra được. Hợp đồng kết hôn một năm, chưa tính trợ giúp về mặt sự nghiệp, chỉ cần tỉ rưỡi này đã đủ để làm trái tim nhỏ của cô run rẩy. 

1,5 tỷ… Sầm Tuế Tuế yên lặng đếm trong lòng, ‘’1,5 tỷ, sau số 15 là… một, hai ba, bốn… tám số không”. Cô nuốt nước bọt thật mạnh, “Anh, anh Sóc.”, thôi chết, hình như mình nói cũng không nói được rồi. 

Giản Sóc cười yếu ớt, thỏa mãi nói với cô: “Tuế Tuế có yêu cầu gì, cũng có thể nói ra” 

“Không không không!” Sầm Tuế Tuế lắc đầu như trống bỏi, “Không có, không có gì, em nào dám có yêu cầu gì.” 

“Vậy cứ quyết định như vậy nhé, hợp đồng thì ký sau, giờ chúng ta đi đăng ký trước, được không?” 

“Em, em, em…” Sầm Tuế Tuế hơi do dự, rồi thoải mái  gật đầu, “Được, em đồng ý.” Nói xong, cô thở phào nhẹ nhõm, tựa lưng vào ghế. 

Tiền ơi là tiền… Sầm Tuế Tuế nghiêm túc nghĩ, đồng tiền có sức mạnh thật kinh khủng, không có cách nào từ chối được. 

Có điều, tiền hấp dẫn, nhưng bản thân người đàn ông này cũng hấp dẫn không kém. Có khi còn hơn.

Sầm Tuế Tuế bỗng nhiên mím môi cười. Hình như cô vừa chiếm được một món hời rồi. Người đàn ông tốt như vậy, đẹp trai, có tài lại có tiền, đúng là không có thù lao cũng lấy làm chồng được.

“Đang cười cái gì đấy?” Giản Sóc đột nhiên lên tiếng.

Sầm Tuế Tuế lập tức nghiêm túc nghiêng đầu nhìn anh, “Em cười đâu? Em không cười, anh nhìn nhầm rồi.”

Giản Sóc gật đầu phụ họa, “Ừ, em không cười, anh nhìn nhầm.” 

Sầm Tuế Tuế “phì” một tiếng, bật cười, “Sao anh lại nhân nhượng em thế?” 

“Em là vợ anh, đương nhiên anh phải chiều ý em rồi.” 

Oa! Sầm Tuế Tuế kêu thầm trong lòng, đàn ông đểu thật! Thản nhiên nói mấy câu tình cảm như đúng rồi, thực sự là… xấu hổ! Đặc biệt lúc anh nói cô là vợ anh, Sầm Tuế Tuế có cảm giác tim sắp nhảy ra ngoài. 

Giản Sóc chăm chú  nhìn Sầm Tuế Tuế, làm ánh mắt xấu hổ của cô phải lảng đi, không biết nên nhìn vào đâu. Quan hệ đột nhiên chuyển biến, quả thực cô chưa quen được. 

“Không, không biết bao lâu nữa thì về tới nhà em nhỉ?” Lời còn chưa dứt, Sầm Tuế Tuế đã hận không thể bịt miệng mình. Nói cái gì không nói, lại nói cái này hả trời? Như vậy, có phải quá không rụt rè rồi không? Như là cuống lên muốn đi đăng ký ngay ấy. Nhưng giờ mà giải thích, thì không biết có giống như giấu đầu hở đuôi không nhỉ? 

Giản Sóc nhìn ra Sầm Tuế Tuế lúng túng, anh thản nhiên nói sang chuyện khác, “Tuế Tuế, chỗ em ở hiện nay không an toàn lắm, mấy hôm nữa chuyển sang chỗ anh ở đi.” 

“Vâng.” Sầm Tuế Tuế nghĩ, kết hôn thì ở cùng một chỗ là phải, chỉ là… cô kín đáo liếc mắt nhìn anh, rồi khó khọc cất lời, “Sếp, thế có cần sống như vợ chồng thật không?” 

“Ha ha ha ha ha ha ha ha ha!” Giản Sóc cười phá lên, như Liên xô được mùa. 

Lần này Sầm Tuế Tuế ngượng không có lỗ mà chui, đúng là câu hỏi ngoại hạng! 

Cũng may, đúng vào lúc này, Đường Tống hạ vách ngăn xuống, “Sếp, đến nhà cô Sầm rồi.” 

Sầm Tuế Tuế vội vã mở cửa xe, chỉ để lại một câu “Em lên lấy hộ khẩu”

Đường Tống ngơ ngẩn, “Sếp…” 

Anh ta chưa từng thấy sếp cười kiểu này bao giờ. 

Giản Sóc vung vung tay, còn đang nhịn cười, “Không sao, không có chuyện gì.” 

Một hồi lâu, anh mới nhịn xuống được. 

Lúc Sầm Tuế Tuế xuống, cô còn xách theo một va-li hành lý. Đường Tống thấy thế, vội vã xuống xe xách hộ. “Cám ơn anh, Đường Tống.” 

“Cô Sầm không cần khách sáo.”

Sầm Tuế Tuế lên xe, nhưng lại luôn nhìn ra ngoài cửa sổ, không chịu nhìn về phía Giản Sóc. 

Đường Tống cất hành lý vào cốp xe, rồi lại ngồi vào ghế lái. “Phiền anh Đường Tống quá.” 

Cô gái nhỏ cười tươi tỉnh, nhưng lại không phải cười với Giản Sóc. 

“Không có gì đâu cô Sầm.” 

Giản Sóc đột nhiên cảm thấy, trợ lý đã theo mình sáu năm nay nhìn thật chướng mắt: “Đường Tống.” 

“Dạ, sếp?” 

“Bắt đầu từ bây giờ, cậu không được xưng hô với Tuế Tuế là cô Sầm nữa.” 

Đường Tống do dự, “Vậy gọi thế nào ạ?” 

Giản Sóc thản nhiên, “Gọi là phu nhân.” 

“Vâng, sếp.” Đường Tống cảm giác không khí lạnh vừa thổi vèo qua gáy mình, chỉ mất một giây đã hiểu rõ chuyện gì xảy ra. Anh ta gọi luôn, “Chào phu nhân.” 

Sầm Tuế Tuế đỏ mặt, trừng mắt nhìn Giản Sóc. 

Tâm trạng Giản Sóc tốt hẳn lên, “Lái xe đi, đến Cục dân chính.” 

“Vâng.” 

Xe chuyển bánh, lần này Đường Tống không kéo vách ngăn lên.

Chắc để Sầm Tuế Tuế có thời gian cân bằng cảm xúc, dọc đường đi đến Cục dân chính, Giản Sóc đều không nói chuyện với cô. Sầm Tuế Tuế cũng thở phào nhẹ nhõm. 

Nửa tiếng sau, Bentley dừng trước cổng Cục dân chính. Sầm Tuế Tuế cùng Giản Sóc ai cầm giấy tờ của người nấy, người nào cũng đeo khẩu trang, sóng vai đi vào bên trong.

“Em căng thẳng à?” 

Sầm Tuế Tuế siết chặt hộ khẩu, “Hơi hơi.” 

Giản Sóc cười khẽ, nắm tay cô, “Anh dắt em, đừng sợ.” 

Sầm Tuế Tuế sửng sốt một chút, lập tức nắm chặt lại tay anh, giọng nói nhẹ nhàng, “Vâng!” 

Hóa ra hôm nay là ngày bình thường, hơn nữa cũng gần tới giờ tan tầm, nên lúc hai người đến, Cục dân chính không có ai khác đăng ký. Hai người theo quy trình điền tờ khai, chụp ảnh, sau đó đến trước cửa giao dịch nộp cho nhân viên. 

Sau hai mươi phút, hai bản Giấy đăng ký kết hôn nóng hổi đã vào tay đôi vợ chồng mới. Lúc cầm sổ đỏ trong tay, Sầm Tuế Tuế còn thấy không tin lắm.

“Anh Sóc.” 

Từ Cục dân chính ra, Sầm Tuế Tuế quơ quơ Giấy đăng ký kết hôn trong tay, “Thế là kết hôn rồi à?” 

Giản Sóc cầm sổ đỏ trên tay cô, để vào cùng chỗ với sổ của mình, “Đúng, kết hôn rồi.” 

Sầm Tuế Tuế mím môi, “Thế em đã thành gái có chồng rồi à?” 

“Khục khục!” Giản Sóc bị cô chọc cười lần thứ hai. Cô nàng này, à không, bà xã nhà anh đúng là làm cho người khác vui vẻ! 
Bình Luận (0)
Comment